Chương 9: Phòng Livestream khủng bố (9)

Nguyễn Thanh chạy không quá nhanh, thậm chí còn không bằng một đứa trẻ bình thường, nhưng cậu đã bắt đầu thở gấp, như không thể thở nổi nữa.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không dám dừng lại.

Cảm giác rợn người như bám sát không rời, từng tế bào trên người cậu đều đang gào thét phải chạy trốn.

Cứ như thể nếu dừng lại, chuyện xấu sẽ ập đến ngay lập tức.

Nguyễn Thanh không hề quên rằng hiện tại cậu là mục tiêu trong phòng livestream kinh dị.

Một khi bị chọn trúng, thì đừng nói là sống qua ba ngày, bảy ngày lại càng không có cơ hội.

Huống hồ trước khi vào trò chơi, cậu đã bị nhắm đến, tức là ít nhất cũng đã hơn bảy tiếng đồng hồ.

Cậu không tin kẻ sát nhân chưa tìm thấy mình, cũng không tin rằng vì sự đáng thương của cậu mà hắn sẽ bỏ qua cuộc săn đuổi.

Con hẻm này không quá dài nhưng cũng không ngắn, phía trước là cánh cửa của quán bar Phong Nhã và con phố sầm uất bên ngoài.

Dù hiện tại là nửa đêm, nhưng đây lại là khu vực nổi tiếng với cuộc sống không ngừng nghỉ, trên phố vẫn có không ít người qua lại, cuộc sống của họ hoàn toàn đảo lộn ngày đêm.

Chỉ cần cậu chạy được ra đường lớn, dù có là kẻ sát nhân cũng chẳng dám ra tay giữa chốn đông người.

Nguyễn Thanh đã lâu không vận động mạnh như thế này, trái tim bắt đầu nhói lên từng cơn khó chịu, mồ hôi thấm dần qua lớp áo, nhưng cậu không thể dừng lại.

Con hẻm tối đen như mực, ánh đèn ở sâu trong hẻm chẳng đủ để chiếu sáng nơi này, nhưng may mắn là phía trước, đèn đường trên phố lại rất sáng, gần như bao trùm toàn bộ con phố.

Cậu đã đến gần lối ra của con hẻm, bởi vì cậu đã có thể nhìn thấy ánh đèn rực rỡ phía trước.

Trong bóng tối, lại có tiếng động vang lên, giống như tiếng bước chân, nhưng cũng có thể là tiếng nước nhỏ xuống nền đất.

Âm thanh ấy nghe ở môi trường trống trải càng rõ hơn, dường như ở rất gần, khiến da đầu người nghe tê rần lên.

Bị tiếng bước chân và hơi thở của chính mình làm xao nhãng, Nguyễn Thanh không chắc liệu mình có nghe nhầm hay không, nhưng cậu không dám dừng lại để nghe kỹ.

Nếu nghe nhầm thì không sao, nhưng nếu không nhầm, dừng lại chẳng khác nào tìm đường chết.

Nhanh lên, chỉ cần chạy qua đoạn này, phía trước là con phố, chỉ cần cậu chạy ra đó là được.

Chỉ cần cho cậu thêm ba phút nữa thôi.

Đoạn cuối con hẻm không có ánh sáng, chỉ có thể dựa vào ánh đèn từ xa xa để nhìn lờ mờ con đường trước mắt.

Nhưng việc vận động quá mạnh khiến Nguyễn Thanh thở ngày càng khó, tim cũng đập thình thịch như thể sắp quá tải.

Có lẽ do thiếu oxy, máu dồn lên đầu khiến tầm nhìn của cậu mờ đi.

Vì vậy, cậu càng không thể nhìn rõ con đường dưới chân mình, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà chạy tiếp.

Cộp.

Cộp.

Cộp.

Âm thanh đều đặn vang lên từ trong bóng tối, âm thanh ấy gần hơn rất nhiều, như ở ngay bên cạnh, trong không gian trống vắng của con hẻm, càng thêm phần quái dị.

Lần này, Nguyễn Thanh cuối cùng đã chắc chắn mình không nghe lầm.

Đó là... tiếng bước chân!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!