Giang Tứ Niên không hề nhìn thấy Nguyễn Thanh đã nhắn gì, nhưng khán giả trong phòng livestream lại thấy rất rõ.
Bởi vì máy quay đã đặc tả đoạn hội thoại trên điện thoại của Nguyễn Thanh.
[Khoan đã, người kia là ai? Có quan hệ gì với Thanh Thanh vậy!? Làm sao có thể mượn Thanh Thanh 50 vạn được? Nếu chỉ là người bình thường thì chẳng đời nào mở miệng đòi số tiền lớn như vậy!]
[Chắc chắn không phải hạng tử tế gì!
Không xứng với Thanh Thanh của nhà tôi! Tôi phản đối cuộc hôn nhân này!]
[Tôi cũng phản đối!]
[Chỉ có mình tôi ghét cái gã đàn ông thô lỗ kia thôi à? Hắn vừa nắm tay Thanh Thanh mà không chịu buông ra!]
[Mới có tí thời gian mà mọi người đã hô hào thế rồi, có thể tỉnh táo một chút không! Chứ như tôi đây, phấn khích hết cỡ! Bà xã ơi!]
Tại quán bar Phong Nhã, phố Đào Nguyên.
Ánh đèn nhấp nháy liên tục, lúc sáng lúc tối, trong không khí lan tỏa mùi khói thuốc và rượu, trong khi sàn nhảy đầy những hình bóng điên cuồng xoay chuyển theo âm nhạc chói tai đến mức đinh tai nhức óc.
Ở góc quầy bar, có một người đàn ông mặc quần âu và sơ mi trắng ngồi một mình.
Quần âu càng làm tôn lên đôi chân dài và thẳng của anh ta, áo sơ mi cài kín đến tận cổ, tạo ra một cảm giác cấm dục, như thể ai cũng muốn cởi khuy áo của anh và làm bẩn chiếc sơ mi trắng đó.
Gương mặt của anh rất điển trai, nhưng không giống sự nguy hiểm của Giang Tứ Niên, mà là nét hiền hòa, nho nhã.
Sự hiện diện của anh có phần không phù hợp với không gian sôi động của quán bar này.
Người đàn ông cầm một điếu thuốc chưa châm lửa giữa hai ngón tay, thờ ơ nhìn đám đông nhảy múa ở trung tâm sàn nhảy.
Xung quanh anh, không có ai dám lại gần, dường như tất cả đều tự nhiên tránh khỏi khu vực của anh.
Đột nhiên, điện thoại của anh rung lên.
Anh nhấc tay đang đè lên điện thoại ra.
Là tin nhắn.
Anh mở điện thoại và xem tin nhắn.
[Tiểu Sơn Dương: Xin chào, tôi đang ở trước cửa Phong Nhã, ngài có thể cho tôi vay 50 vạn không?]
Người đàn ông không tỏ ra giễu cợt khi thấy số tiền 50 vạn như những người bình thường, thay vào đó, anh khẽ nhếch môi, cười nhẹ một cách đầy ẩn ý, gài điếu thuốc lên tai rồi bắt đầu gõ tin nhắn trả lời.
[Cố Chiếu Tây: Cậu gặp khó khăn gì à?
Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cậu. Tôi đang ở Phong Nhã, để tôi cho người ra đón cậu vào rồi chúng ta nói chuyện kỹ hơn.]
Nếu không phải vì vẻ ngoài thờ ơ của anh, thì những dòng chữ này trông thật giống sự quan tâm của một người anh trai thân thiết với cậu em hàng xóm.
[Tiểu Sơn Dương:
Không cần phiền vậy đâu, tôi vào gặp ngài luôn.]
Nguyễn Thanh nhắn xong, đưa màn hình điện thoại cho Giang Tứ Niên xem. Không biết là vô tình hay cố ý, ngón cái của Nguyễn Thanh lại che đúng chữ vạn.
Trông cứ như là anh mượn 500 tệ chứ không phải 50 vạn.
Nguyễn Thanh cẩn thận nhìn Giang Tứ Niên, khẽ nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!