Làm sao để chứng minh mình thích một người? Chàng thiếu niên nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự bối rối, như thể chẳng biết phải chứng minh ra sao.
Dù vậy, chính cậu dường như cũng không hiểu tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cậu đã bắt đầu thích vị bác sĩ trước mắt đến mức mỗi lần nhìn thấy anh, lòng cậu lại ngập tràn niềm vui.
Thiếu niên trầm ngâm vài giây, cuối cùng hít sâu một hơi, ngượng ngùng ngước mắt nhìn người đối diện.
Bác sĩ vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ánh mắt như đang khuyến khích cậu dũng cảm mà chứng minh tình cảm của mình.
Có lẽ bị nụ cười đó mê hoặc, thiếu niên bạo dạn hơn, ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng tiến lại gần anh. Mặt cậu đỏ ửng, trong mắt ánh lên một tầng hơi nước, mang theo vẻ ngây ngô mà quyến rũ.
Bác sĩ khẽ mỉm cười, không tránh né, chỉ điềm tĩnh ngồi đó, chờ đợi và cũng mong ngóng hành động từ cậu.
Thiếu niên tiến gần hơn, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt từ người cậu, ngay cả mùi thuốc nồng trên cổ cũng chẳng thể che khuất hương thơm thanh nhã ấy.
Như loài lan rừng thơm ngát nơi hẻo lánh giữa vực sâu tăm tối, mùi hương ấy dễ dàng khơi dậy mọi khát khao, ham muốn tận đáy lòng người đối diện.
Ánh mắt bác sĩ vô thức dừng lại trên đôi môi mỏng khẽ mím của cậu, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ, như thể cảm giác mềm mại ấy vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay mình.
Rất mềm, khiến người ta có chút ngứa ngáy trong lòng.
Khi ánh mắt bác sĩ dần trở nên sâu thẳm hơn, tưởng chừng thiếu niên sẽ chủ động hôn anh, thì đột nhiên cậu nắm lấy tay anh, đặt lên ngực mình.
Như muốn để anh cảm nhận nhịp đập của trái tim cậu.
Không phải như, mà là chính xác muốn anh cảm nhận điều đó.
Có lẽ đây là cách mà thiếu niên đã nghĩ ra sau bao nhiêu thời gian để chứng minh tình cảm của mình.
Bác sĩ im lặng.
Cảm giác tim đập truyền đến từ tay khiến nét mặt anh thoáng khựng lại.
Dù cách một lớp áo, thậm chí là cả dây đeo túi xách chéo, nhưng nhịp đập trái tim thiếu niên vẫn rõ ràng đến lạ thường.
Tim cậu lúc này đập nhanh hơn hẳn so với bình thường.
Đó là tốc độ chỉ có khi vận động mạnh, bị kinh ngạc, hoặc khi gặp người mình thích.
Thật sự không có cách nào chứng minh rõ ràng hơn thế.
Mặt thiếu niên càng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, nắm chặt lấy tay áo mình, trông như thể đây là lần đầu tiên cậu chủ động gần gũi với người khác, khuôn mặt đỏ hồng tựa như có thể nhỏ ra từng giọt máu, đẹp đẽ vô cùng.
Bác sĩ trước giờ vẫn luôn dịu dàng, nhưng đây có lẽ là lần đầu anh có chút khó xử.
Tuy vậy, anh không giận. Ngược lại, sự ngây ngô của thiếu niên càng khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn.
Anh nhẹ nhàng cười, rút tay về rồi xoa đầu cậu,
"Được rồi, tôi tin em. Nhưng phải đợi khi nào em khỏe hẳn, mới có thể theo đuổi tôi nhé."
Nghe vậy, mắt cậu thiếu niên sáng lên, vui mừng đến mức quên cả ngượng ngùng, nở nụ cười rạng rỡ, gật đầu lia lịa: Vâng!
Sự vui sướng của cậu không hề che giấu, tràn ngập từ ánh mắt đến nét mặt, sáng chói như ánh dương, đến mức căn phòng u tối cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp ấy.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với niềm vui trên khuôn mặt, trong đầu cậu lại vang lên tiếng nói lạnh lùng: [Hệ thống, Giang Tứ Niên chết rồi phải không?
Nếu hắn chết, nhiệm vụ phụ trả tiền thuê nhà của tôi có bị coi là thất bại không?]
Ngay từ đầu, cậu đã nhận ra vết máu trên người bác sĩ, rất có thể là của Giang Tứ Niên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!