◎ Luôn online – Trình Minh Triết ◎
Khán giả trong phòng livestream sững sờ khi thấy hai người họ không hề do dự mà xông thẳng vào.
[Không phải chứ Mộc Thần, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Không bảo cậu thật sự tiến lại gần đâu! Đại lão Quý ít nhất còn có thực lực, cậu có cái gì chứ?!
Vậy mà dám lao vào!]
[Xong rồi xong rồi, trước đây Mộc Thần ít ra còn biết cân nhắc, bây giờ thì ngày càng liều mạng. Hai người đàn ông kia nhìn qua đã thấy không ổn rồi, tôi đoán Mộc Thần sớm muộn gì cũng GG trong phó bản này.]
[Ơ? Thật sự là Mỹ Nhân Học Bá à? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại còn lén lút ân ái trong lớp học?]
[Ân ái cái gì mà ân ái!
Rõ ràng là bị ép buộc! Đại thần mau cứu Mỹ Nhân Học Bá đi!]
Lúc trước đứng từ xa nên không nhìn rõ, nhưng khi đến gần, ai cũng có thể thấy thiếu niên toàn thân cứng đờ, cả người toát lên sự chống cự, nhưng dường như lại không đủ sức để trốn thoát.
Cậu chỉ có thể đáng thương nằm trên bàn, bị người đàn ông giam cầm, bắt buộc làm những chuyện đáng xấu hổ kia.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến mặt người ta đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Thẩm Ngộ An không ngờ lại có con người không biết điều dám đến quấy rầy mình. Ngay khi nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức siết chặt vòng tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh, kéo người vào lòng, đồng thời đè đầu cậu xuống ngực mình.
Hoàn toàn che khuất đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt khiến tim người ta đập rộn ràng của thiếu niên.
Sau khi chắc chắn đã chặn tầm mắt của Nguyễn Thanh, Thẩm Ngộ An mới nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn nhóm khách không mời mà đến.
Trong mắt thoáng qua sát ý mơ hồ.
Quý Chi Viên và Kỳ Mộc Nhiên đều nhận ra sát khí trong mắt Thẩm Ngộ An, nhưng không hề có ý định lùi bước, ngược lại còn đứng đối diện anh ta với khí thế áp đảo không kém.
Áp lực tỏa ra không thua gì Thẩm Ngộ An.
Còn người chơi đi cùng họ vừa nãy, sau khi hai người xông vào thì đã nhanh chân bỏ chạy.
Quý Chi Viên lướt qua Nguyễn Thanh đang bị ghìm trong lòng Thẩm Ngộ An, nhếch môi, nở một nụ cười giả tạo với anh ta:
"Thầy Thẩm, nửa đêm ép buộc học sinh, hình như là phạm pháp đấy nhỉ?"
"Chuyện này không giống việc một giáo viên nên làm. Không, phải nói là không phải chuyện con người có thể làm."
Vậy sao?
Thẩm Ngộ An chẳng hề tức giận, giọng điệu vẫn hờ hững,
"Chuyện đôi bên tình nguyện, sao có thể gọi là ép buộc?"
Tình nguyện?
Quý Chi Viên như nghe được chuyện nực cười nhất thế giới, bật cười thành tiếng, trong tiếng cười đầy vẻ giễu cợt,
"Thầy Thẩm, thầy còn chưa ngủ mà đã bắt đầu mơ rồi sao?"
"Đúng là người có tuổi thì mộng mị nhiều hơn hẳn."
Không biết là chữ mơ hay câu có tuổi chọc giận Thẩm Ngộ An, ánh mắt anh ta lạnh đi mấy phần.
Giây tiếp theo, cánh tay ôm eo Nguyễn Thanh hơi siết lại, nhẹ nhàng nhấc cậu ra khỏi bàn, sau đó đặt lên chiếc ghế bên cạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!