Chương 178: Bút Tiên (19)

◎ Trong túi em có gì ◎

Toà nhà này, tất cả các phòng học đều sáng đèn. Từ tầng một đến tầng sáu, ánh sáng nối liền không dứt, vì thế căn phòng nơi Nguyễn Thanh ngồi cũng chẳng quá nổi bật.

Hơn nữa, cậu lại đang ngồi ở khu vực trung tâm lớp học. Từ bên ngoài nhìn vào, lẽ ra không thể thấy được cậu mới đúng.

Thế nhưng tiếng bước chân kia vẫn ngày một gần hơn. Cuối cùng, nó dừng lại ngay trước cửa lớp của cậu.

Giống như... người bên ngoài đã biết trong phòng có người vậy.

Nhưng nếu là con người, trừ phi đã theo dõi cậu và Kiều Nặc từ trước, bằng không sẽ rất khó phát hiện ra điều đó.

Mà nếu thực sự có người bám đuôi, Kiều Nặc hẳn đã nhận ra từ lâu.

Vậy nên, khả năng cao thứ đang đứng ngoài cửa kia... không phải là người.

Nguyễn Thanh siết chặt nắm tay, khuôn mặt tinh xảo thoáng tái đi. Dù trong tay có đạo cụ Kiều Nặc đưa, dù đang cầm súng phòng thân, nhưng nỗi sợ hãi vẫn dâng lên từng đợt.

Đó là nỗi sợ đối với những điều chưa biết.

Cậu từng nghĩ đến chuyện gọi điện cầu cứu, nhưng trong vùng quỷ vực này, ngoài điện thoại của Kiều Nặc, thì không thể liên lạc với bất cứ ai.

Mà tình hình bên phía Kiều Nặc ra sao, cậu cũng không rõ.

Nếu Kiều Nặc đang gặp nguy hiểm, cuộc gọi của cậu rất có thể sẽ làm liên lụy đến anh. Thậm chí... hại chết anh.

Vì vậy, Nguyễn Thanh không gọi, cậu chỉ siết chặt súng trong tay, hướng thẳng về phía cửa lớp, nơi tiếng bước chân vừa dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống búa đập, chậm rãi đặt lên cò súng.

Chỉ cần có bất kỳ nguy hiểm nào, cậu sẽ lập tức nổ súng.

Có lẽ vì toàn bộ sự chú ý đều đặt lên tiếng động bên ngoài, Nguyễn Thanh không nhận ra chú mèo đe  vừa nãy còn quấn quýt bên chân cậu, giờ đã biến mất không dấu vết.

Cọt kẹt—— Tiếng cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Một bóng dáng quen thuộc bước vào.

Là... Thẩm Ngộ An.

Trường Đại học Số 1 đã sớm chìm vào tĩnh mịch sau lần cúp điện thứ hai. Không gian tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, từng góc khuất ẩn giấu nguy hiểm và điềm xấu. Ở nơi này, lạc đàn đồng nghĩa với cái chết.

Vì quỷ vực là thiên đường của quỷ, là địa ngục của con người.

Thẩm Ngộ An bước vào, ánh mắt lập tức dừng trên thiếu niên ngồi giữa lớp. Cậu trai ấy trông hoàn toàn lạc lõng giữa không gian trống trải này.

Khuôn mặt tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc, thân hình gầy mảnh, bàn tay nắm súng hơi run nhẹ.

Sự mong manh toát ra từ cậu khiến người khác không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác thương tiếc khó tả.

Lại khiến người ta không tự chủ mà muốn nhìn cậu lâu hơn.

Giống như cậu vốn không nên tồn tại ở nơi này mà phải ở trong một tòa lâu đài cổ kính, được người người yêu thương chiều chuộng.

Thậm chí còn khiến người ta muốn giấu cậu đi, để đôi mắt ấy chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình họ.

Thẩm Ngộ An che giấu ánh sáng kỳ lạ trong đáy mắt, giả như không hề nhìn thấy khẩu súng trên tay Nguyễn Thanh. Anh ta khẽ cong môi, nở nụ cười nhã nhặn, mở miệng chào một cách lịch sự:

"Bạn học Hạ, chào buổi tối."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!