◎ Chín chết một sống ◎
Khi Nguyễn Thanh được Kiều Nặc ôm nhảy qua cửa sổ, cậu thuận tay ôm luôn con mèo đen đang dựng lông, dường như sắp lao tới.
Kiều Nặc cũng không để tâm, chỉ ôm Nguyễn Thanh nhảy mấy cái, lao nhanh về phía xa.
Trường Đại học Số 1 đã chìm trong bóng tối, chỉ còn vài ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng một góc nhỏ. Nhưng chỉ cần đi xa thêm một chút, mọi thứ đều chìm trong màn đêm dày đặc.
Bóng tối như tấm màn che giấu những thứ đáng sợ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể có quỷ dữ lao ra, xé nát con người một cách tàn nhẫn.
Không biết từ bao giờ, những người đi lại trên đường đã biến mất, toàn bộ thế giới trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy bất an và sởn gai ốc.
Rõ ràng, quỷ vực đã xuất hiện sớm hơn dự kiến. Nhưng bây giờ mới chỉ khoảng tám giờ tối, vẫn còn bốn tiếng nữa mới đến nửa đêm.
Điều này chứng tỏ bút tiên đã mạnh lên.
Nhưng 'hắn' rõ ràng vừa bị Nguyễn Thanh dùng chính vũ khí của 'hắn' đâm một nhát, lẽ ra bây giờ phải là lúc yếu nhất mới đúng.
Trừ phi...
"'Hắn' chắc chắn đã tìm được hài cốt của mình." Kiều Nặc vừa chạy vừa trầm giọng nói, đồng thời cảnh giác nhìn ra phía sau.
"Chỉ là không biết đã tìm được bao nhiêu phần rồi."
Nếu chỉ một phần hài cốt đã có thể khiến quỷ vực xuất hiện sớm bốn tiếng, vậy thì khi 'hắn' thu thập đầy đủ, có lẽ sẽ không còn khoảng thời gian an toàn nào nữa.
Sẽ không còn ánh mặt trời thực sự.
Bởi vì quỷ vực sẽ không biến mất nữa.
Thậm chí, nó còn có thể ăn mòn thế giới thực, cuối cùng chồng lấp với thực tại.
Đến lúc đó, đây sẽ là một thảm họa thực sự. Cả thế giới sẽ trở thành luyện ngục, con người cũng chỉ là thức ăn và đồ chơi cho quỷ quái mà thôi.
Bút tiên mạnh đến mức phi lý.
Con mèo đen cuộn tròn trong lòng Nguyễn Thanh vốn đang cọ cọ vào tay cậu một cách thân mật, cái đuôi ve vẩy đầy vui vẻ, trông giống chó hơn là mèo.
Nhưng ngay khi Kiều Nặc nói xong, cơ thể mèo đen thoáng cứng đờ trong một khoảnh khắc.
Dù nó rất nhanh đã trở lại bình thường, nhưng Nguyễn Thanh
- người đang ôm nó – vẫn nhận ra điều này.
Cậu cúi đầu nhìn con mèo trong lòng, đôi mắt khẽ nheo lại..... Con mèo này hiểu tiếng người sao?
Lúc đầu, khi mèo đen tỏ ra thân thiết với mình, Nguyễn Thanh không nghĩ nhiều. Bởi từ nhỏ, cậu đã luôn được động vật và thực vật yêu thích.
Dù là loài vật hung dữ đến đâu, chỉ cần ở trước mặt cậu, chúng cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn.
Vì vậy, cậu chưa từng nghi ngờ gì.
Nhưng phản ứng cứng đờ vừa rồi của mèo đen lại có chút khả nghi, như thể nó hiểu lời Kiều Nặc, thậm chí còn có liên quan đến những gì anh nói.
Nếu không, nó đã không phản ứng như vậy.
Đúng lúc này, Kiều Nặc ôm Nguyễn Thanh lao đến dưới ánh đèn đường. Nguyễn Thanh liền nâng mèo đen lên ngang tầm mắt, nhìn thẳng vào đồng tử của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!