Chương 47: Phỏng vấn

Hai người cùng nằm trên giường, chỉ mở một ngọn đèn bàn.

Hạ Lâm Hạ xoay nghiêng, hỏi:

"Sao chị không ngủ được? Đây là nhà chị mà."

Nghe vậy, Quý Phùng Tuyết liền trở mình, đuôi tóc xoã xuống trước ngực, chị trầm ngâm nói:

"Tôi bị mất ngủ, nhưng thời gian gần đây cũng cải thiện được khá nhiều rồi."

Thật sao?

Ừm, là nhờ em.

Hạ Lâm Hạ khó hiểu nhìn chị.

"Có thể là vì em ngủ cùng tôi, không còn cảm giác đơn độc nữa nên chất lượng giấc ngủ cao hơn trước rất nhiều." Quý Phùng Tuyết dịu dàng nói.

Hạ Lâm Hạ nhìn khoé môi khẽ cong lên của chị, cười cười:

"Hoá ra tôi còn có tác dụng thần kỳ thế này."

Quý Phùng Tuyết nhìn vào nụ cười của cô, ý cười trên mặt chị lại càng sâu hơn, hồi lâu sau mới nhớ đến một chuyện,

"Chiều nay em casting thế nào?"

"Không biết, bảo bọn tôi về chờ tin, tôi đoán có lẽ là không được. Buổi thử vai này lại không cho bọn tôi diễn, chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm, chị nói thử xem, cách chọn lựa này có thể tin được à?"

Hạ Lâm Hạ thở ra một hơi thật dài,

"Aish, chừng nào tôi mới có thể cầm cúp Oscar đây."

Quý Phùng Tuyết bật cười: "Phong cách của đạo diễn Trần là vậy, em sẽ chẳng bao giờ đoán được bước tiếp theo ông ấy sẽ làm gì đâu.

Mấy năm trước có một lần tôi đi thử vai, ông ấy đưa bọn tôi về nông thôn chơi mấy ngày, đến khi trở về liền nói chọn tôi, bởi vì chỉ có tôi là một mình đi dạo khắp núi đồi, giống như cô gái chăn bò... Nói chung, kì lạ lắm.Ha ha ha ha.Không cho cười.2333333 (= lol = cười to)...

"Quý Phùng Tuyết bất lực véo mũi cô ấy, người bên kia không chống cự, chỉ nâng cằm há miệng, định cắn vào tay chị. Cũng may chị phản ứng nhanh, lập tức thu tay về, cười nói:"Nếu chỉ đơn giản là trò chuyện không thôi thì tôi nghĩ ông ấy sẽ thích em đấy.Vậy à?

"Hạ Lâm Hạ cảm thấy khó tin,"Đúng rồi, Tiêu Vũ Nhiên cũng đi casting, theo lý mà nói, xác suất của cô ta sẽ cao hơn, ngoại hình và tính cách đều rất giống nhân vật, còn hàn huyên với đạo diễn Trần hơn nửa giờ đồng hồ.

"Không ngờ Quý Phùng Tuyết lại lắc đầu:"Nói nhiều chưa chắc đã thích, phong cách tuyển người của đạo diễn Trần vô chừng lắm, em yên tâm đi.Được à nha.

"Hạ Lâm Hạ vừa nhắm mắt lại, bất chợt nói một câu:"Đêm khuya thế này lại thèm ăn bánh kem.

"Quý Phùng Tuyết bất đắc dĩ mỉm cười:"Chắc em nhìn thấy bánh kem trong tủ lạnh chứ gì.Chính xác!Ăn không?Muốn ăn... không được, tôi phải kiềm chế hu hu.

"Hạ Lâm Hạ ôm chăn kêu khóc,"Trời ạ, tại sao tôi phải làm ngôi sao lớn, làm cô bé mập không tốt sao?

"Quý Phùng Tuyết lặng lẽ mỉm cười, hồi lâu sau mới nói:"Thật ra năm năm trước, em đã có cơ hội ăn bánh kem tôi làm.

"Nghe vậy, động tác của Hạ Lâm Hạ đột ngột dừng lại, ngạc nhiên nhìn chị:"Cái gì?Hôm sinh nhật em, Tiêu Vũ Nhiên nói muốn tổ chức sinh nhật cho em, nhưng vì không mua được bánh kem phù hợp nên tôi đã làm một chiếc.

"Bây giờ nghĩ lại, Quý Phùng Tuyết vẫn cảm thấy vài phần tiếc hận,"Đáng tiếc là giữa chừng bị bọn tôi ăn mất.Đậu.

"Hạ Lâm Hạ bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi nói:"Bình thường làm gì có chuyện Tiêu Vũ Nhiên cho tôi ăn món chị làm, ham muốn chiếm hữu của cô ta mạnh quá mà.

"Quý Phùng Tuyết chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, chị có chút sửng sốt, sau đó mới hỏi một cách không mấy chắc chắn:"Ham muốn chiếm hữu?

Đối với tôi sao?Ừ, tuy cô ta không thích chị, nhưng cũng không muốn chị thích người khác.Hạ Lâm Hạ nói,Hồi trước không phải mỗi lần đến tham ban chị đều tặng quà cho mọi người sao, chỉ vài ngày sau là những người đó đều chạy theo a dua nịnh hót cô ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!