Hạ Lâm Hạ khom lưng chuẩn bị ngồi xuống nhưng đột nhiên lại hít hà vài hơi rồi tiến đến trước mặt chị, cúi đầu ngửi ngửi:
"Vì đi gặp cô ta mà chị còn xịt nước hoa?"
"Cô ấy chỉ là vô tình gặp được."
Quý Phùng Tuyết buồn cười nói,
"Rốt cuộc là ai hẹn tôi?"
Tôi. Hạ Lâm Hạ nói xong mím môi cười trộm,
"Mùi hương cũng được lắm."
Cảm ơn. Quý Phùng Tuyết nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, lập tức đoán ra cô muốn nói gì, dứt khoát cắt đứt câu hỏi chưa đặt ra:
"Không sản xuất nữa, không có link, không mua hộ."
Hừ. Hạ Lâm Hạ ủ rũ cụp đuôi gục mặt xuống, vừa quay đầu lại chợt phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm các cô, nhìn lại tư thế của hai người, cô gần như dán vào mặt Quý Phùng Tuyết luôn rồi.
Vì thế, cô ra vẻ tự nhiên sờ mặt Quý Phùng Tuyết, sau khi thể hiện một màn tình cảm dạt dào mới lần nữa quay lại chỗ ngồi của mình, cố tình lớn tiếng nói:
"Chị yêu à, đừng trách em đến muộn mà."
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, một tay chống cằm, tầm mắt dời từ mặt cô xuống chiếc túi bên dưới, đuôi mắt cong cong,
"Khăn lụa của em sắp rơi rồi kìa."
Hạ Lâm Hạ hoảng hốt, vội vàng mở túi ra, thấy chiếc khăn lụa vẫn đang được giấu kỹ ở phía dưới, không có vẻ gì là sắp rơi ra, bàn tay chợt khựng lại, kinh ngạc nhìn về phía Quý Phùng Tuyết:
"Ngay từ đầu chị đã nhận ra tôi?"
"Dáng người của em quá dễ nhận ra."
Hạ Lâm Hạ bĩu môi, vẫn may là những người khác không nhận ra, thời điểm quan trọng, quần áo và khăn lụa Khâu Tinh Châu đưa đến vẫn đáng tin nhất.
Nhưng chẳng qua nghe lén hồi lâu, cô cũng không nghe được rõ ràng lắm, chỉ có thể phán đoán từ những lời nói lúc được lúc mất rằng có vẻ Quý Phùng Tuyết đã thật sự buông tay.
Cô rút khăn lụa bỏ vào túi, sau đó đặt chiếc hộp lên bàn, hất cằm: Này, của chị đây.
Quý Phùng Tuyết nhướng mày mở hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót xinh đẹp, chị cười nói:
"Đây là đôi giày hôm trước nói đưa tôi sao, đẹp lắm, cảm ơn em."
Hạ Lâm Hạ khoanh tay dựa về sau, không khỏi nhếch khoé môi, bắt chéo chân, đung đưa mũi chân, nói:
"Tất nhiên là đẹp rồi, trong nước chưa có hàng đâu, tôi phải nhờ người đến show thời trang mua trực tiếp đấy."
Ánh mắt Quý Phùng Tuyết tối sầm lại: Nhờ ai mua?
"Khâu Tinh Châu đấy, đúng lúc anh ấy tham gia tuần lễ thời trang ở nước ngoài. Không ngờ tên oắt này còn biết mua quần áo và khăn lụa cho tôi, xem như đứa con có hiếu..."
"Em vừa chạy từ đâu đến?"
Quý Phùng Tuyết đột nhiên hỏi.
"Buổi thử vai chứ đâu." Hạ Lâm Hạ nói, thấy sắc mặt Quý Phùng Tuyết ngày càng tối đi, nhưng không cảm thấy điều mình nói có gì sai nên tiếp tục:
"Sau đó đi tìm Khâu Tinh Châu lấy giày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!