"Chị hỏi câu gì ngốc vậy?" Hạ Lâm Hạ buồn cười nói,
"Đương nhiên rồi, Tết đến có không ít em trai em gái đến nhà, bọn chúng đều thích được tôi cõng. Tôi nói cho chị nghe, chúng nó nghịch ngợm lắm, không được ngoan ngoãn lễ phép như mấy đứa nhóc nhìn thấy hôm nay đâu..."
Chủ đề càng nói càng xa, Quý Phùng Tuyết cũng không hỏi thêm nữa, liền nói:
"Đó là vì cuộc sống các em của em quá hạnh phúc."
"Cũng đúng, chúng hạnh phúc lắm."
Hạ Lâm Hạ cảm khái nói,
"Lúc tôi còn nhỏ, ba mẹ suốt ngày bận rộn công việc, có khi một tuần cũng không nhìn thấy ai, những lúc đó tôi cảm giác mình chẳng khác nào cô nhi. Chị nói xem, bọn nhỏ này quanh năm suốt tháng đều không thấy được ba mẹ, có phải khổ sở lắm không?"
"Khổ sở nào rồi cũng qua, cuộc sống chẳng dễ dàng với ai cả." Quý Phùng Tuyết nói xong, sau lưng đột nhiên nhói lên, chị vừa chau mày đã bị Hạ Lâm Hạ phát hiện.
"Thôi, chị đừng nói chuyện nữa, ngủ đi, về đến nhà tôi sẽ gọi." Hạ Lâm Hạ ấn đầu chị dựa vào vai mình, Sẽ về nhanh thôi.
Quý Phùng Tuyết nghe lời nhắm mắt lại.
Hạ Lâm Hạ xoa xoa đầu chị, khẽ cười một tiếng:
"Chị cũng có lúc ngoan ngoãn thế này sao."
Xe chạy lên núi, cô quay đầu nhìn phong cảnh núi non bên ngoài, mở cửa sổ ra, gió núi lập tức tràn vào, nhất thời thổi tung bay mái tóc, rơi vào mặt Quý Phùng Tuyết.
Cô vội lấy dây thun tuỳ tiện cột tóc lên, chống tay lên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, vừa rũ mắt liền thấy chiếc vòng tay, không khỏi thất thần.
Lần trước, khi Quý Phùng Tuyết giới thiệu với Tiết Huy về buổi đấu giá, chị từng nói rằng mua được gì không quan trọng, chỉ cần đối phương có thể cảm nhận được tấm lòng mình là tốt rồi.
Vậy thì tấm lòng của Quý Phùng Tuyết là gì đây?
Chẳng lẽ muốn làm tiêu tan hiềm khích trước kia của cô?
Nghĩ kỹ lại, dường như giữa Quý Phùng Tuyết và cô cũng không có cái gì gọi là thù sâu oán nặng, nhiều lắm chỉ là nhìn chị ấy không vừa mắt.
Nhưng tất cả là vì Tiêu Vũ Nhiên, cô vẫn luôn cho rằng Tiêu Vũ Nhiên nói xấu cô với Quý Phùng Tuyết, cho nên, đáng lý ra đối phương sẽ không có hảo cảm gì với cô.
Nhưng trong mấy ngày chung sống gần đây, dường như Quý Phùng Tuyết không có thái độ đối địch với cô.
Có lẽ, họ thật sự có thể bắt tay giảng hoà, làm bạn tốt chăng?
Sau khi xe dừng lại, Hạ Lâm Hạ vừa định đánh thức đối phương, chợt phát hiện bả vai nhẹ tênh, Quý Phùng Tuyết đã điềm nhiên xuống xe.
"Ể? Đây là có ngủ hay không vậy?" Cô vô cùng khó hiểu, nếu như là cô ngủ gật thì lúc thức dậy không thể nào tỉnh táo như vậy.
"Có muốn đi bệnh viện không?"
Cô đuổi theo xuống xe, nhìn thấy lưng áo sơ mi bằng voan trắng của chị lấm tấm bùn đất và cỏ dại,
"Đi thay quần áo trước đi."
"Không cần đi bệnh viện, không nghiêm trọng."
Quý Phùng Tuyết đi vào phòng khách, dừng một chút,
"Thuốc lần trước mua cho em có để ở đây không?"
"Có, tôi không mang về." Hạ Lâm Hạ vội vàng chạy vào phòng lấy thuốc bôi, rượu thuốc và các vật dụng khác, suy nghĩ một lúc, vẫn không yên tâm mà chụp một tấm ảnh gửi cho bác sĩ riêng của gia đình, kể sơ qua tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!