Chương 34: (Vô Đề)

Trên đường đến trường tiểu học gần đó, Hạ Lâm Hạ nhận ra Quý Phùng Tuyết không để ý đến mình, bất kể cô nói gì thì đối phương cũng chỉ qua loa cho xong, có vẻ như đang tức giận.

Không phải chỉ chơi với cái bánh một chút thôi sao.

Cô đứng dậy từ hàng ghế cuối cùng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tống Uyển Dịch, đôi tình nhân vốn đang dính với nhau như bùn nhão lập tức buông đôi tay nhau ra.

Tống Uyển Dịch hỏi: Sao vậy?

Hạ Lâm Hạ kéo cô ấy lại nói nhỏ:

"Cô xem có phải Quý Phùng Tuyết đang nổi giận không?"

"Không thể nào, cô Quý không giống như người hay tức giận." Tống Uyển Dịch quay đầu về hướng người đang ngồi bên cạnh cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một bên má, thoạt trông vô cùng dịu hiền.

Bỗng nhiên, Quý Phùng Tuyết nhìn sang đây, trong đôi mắt tĩnh lặng mang theo sự lạnh lẽo vô biên, cùng sự tức giận nhỏ đến mức không thể phát hiện được?

Gần như cùng một lúc, hai người đồng thời chuyển dời tầm mắt.

Tống Uyển Dịch vỗ vỗ ngực mình, nhỏ giọng nói:

"Có vẻ như giận thật, nhưng cũng có thể hiểu được. Cô ấy vất vả cả đêm làm bánh kem, thế mà cô lại lãng phí như vậy, lại còn chỉnh cô ấy trước mặt bao nhiêu khán giả, nếu là tôi cũng sẽ rất tức giận."

"Nghiêm trọng vậy sao?"

Hạ Lâm Hạ khó hiểu, không phải đây chỉ là chuyện nhỏ giữa bạn bè với nhau thôi à?

"Vậy nếu có người tẩy hết lớp trang điểm của cô trước mặt mọi người, cô có tức giận không?"

"Tức chứ! Quá ác độc!" Hạ Lâm Hạ vừa thay đổi vị trí liền vô cùng thông cảm cho Quý Phùng Tuyết.

Đúng rồi, khiến Quý Phùng Tuyết mất mặt không nói, lại còn phải vào WC rửa mặt, đây không phải hành vi bức ép chị ấy để mặt mộc trước ống kính trá hình sao?

U là trời, mình quá đáng thật.

Đang nói chuyện, cô chợt bị thu hút bởi một thứ vừa loé lên trên ngón tay Tống Uyển Dịch, cô bắt lấy tay cô ấy giơ lên xem, ánh nắng bên ngoài hắt vào khiến nó sáng rực lên.

"Quaooo, chiếc nhẫn kim cương này to thật!"

Hạ Lâm Hạ cực kỳ hâm mộ nói, Là Tiết Huy tặng à?

Ừ. Tống Uyển Dịch đỏ mặt,

"Hôm qua anh ấy đến nhà tôi ăn cơm, tặng quà cho mẹ tôi, khiến bà ấy rất vui... sau đó còn cầu hôn tôi."

Thật à! Hạ Lâm Hạ vui vẻ nói, nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Huy: Làm tốt lắm.

Tiết Huy ngại ngùng cười:

"Còn phải cảm ơn cô Quý đã giúp tôi nghĩ kế đấy, tuy rằng buổi đấu giá không có phỉ thuý nhưng lại mua được một bức thư hoạ, không ngờ lại đúng ý bà cụ."

Hạ Lâm Hạ nhớ tới những lời Quý Phùng Tuyết đã nói với cô tuần trước, không ngờ đúng là chó ngáp phải ruồi, thật sự đem đến cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.

Nghĩ vậy, cô cúi người lui về phía sau, Quý Phùng Tuyết đang dùng một tay đỡ trán, nhắm mắt.

"Aizzz, bác Quý này, Tiết Huy cầu hôn Tống Uyển Dịch rồi đấy." Hạ Lâm Hạ chọc chọc vào vai chị.

Ừm. Quý Phùng Tuyết thờ ơ đáp, vẫn không mở mắt.

"Buổi đấu giá đấy của chị còn tổ chức không?" Hạ Lâm Hạ lại chọc vào cánh tay chị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!