Chiều hôm sau, phố xá sôi động hẳn lên, kẻ đến người đi bàn tán xôn xao, tiếng rao hàng vang lên lanh lảnh hết đợt này đến đợt khác.
Hạ Lâm Hạ trở mình, hít sâu một hơi ngồi dậy, nhìn căn phòng hỗn độn, rèm giường bị xé toạc rơi trên sàn, quần áo cũng nằm lăn lóc dưới đất.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn cơ thể mình, không manh áo che thân, vết đỏ trải rộng đếm không hết, nhìn thế nào cũng thấy là bộ dạng túng dục quá độ.
Tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, nàng vội vã nằm xuống, dùng chăn đệm bọc chặt chính mình.
Nàng thấy Quý Phùng Tuyết thần thanh khí sảng đi vào, trong tay còn bưng một chậu nước ấm, đủ loại cảnh tượng đêm qua dần hiện rõ trong đầu, nàng không khỏi đỏ mặt, tức giận nói:
"Ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn!"
"Là ngươi khổ sở cầu xin ta."
Quý Phùng Tuyết thấm ướt khăn lông lau mặt cho nàng, sau đó kéo cánh tay nàng ra lau.
Hạ Lâm Hạ đột nhiên bừng tỉnh:
"Ngươi không phải người câm?"
"Ta đã nói, ta tên Quý Phùng Tuyết." Quý Phùng Tuyết thở dài,
"Tối hôm qua ngươi còn khóc lóc gọi tên ta, trời vừa sáng đã quên?"
Đồng tử Hạ Lâm Hạ đảo loạn:
"Ngươi! Ngươi thế mà lại chính là Quý Phùng Tuyết đáng chém ngàn đao kia?!"
Ừ, là ta. Quý Phùng Tuyết cũng lười khách khí với nàng, thẳng tay xốc đệm chăn lên, xoay người nàng lại lau lưng.
Hạ Lâm Hạ nhắm chặt hai mắt:
"Có bản lĩnh ngươi cứ giết ta đi, nếu không chờ ta khôi phục công lực, ta sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, cầm đi nhắm rượu."
Quý Phùng Tuyết chỉ đơn giản là điểm huyệt nàng, sau đó lau người nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng đắp chăn lên cho nàng.
Hai mắt Hạ Lâm Hạ gần như bùng lên ngọn lửa, ngoài miệng cũng không ngừng không nghỉ:
"Ngươi là đồ nữ nhân thối, giả câm giả điếc, ngụy trang thân phận, bỏ đá xuống giếng, nhân lúc cháy nhà đi hôi của! Ta nhất định phải giết ngươi, tiết hận trong lòng!"
Ừm. Quý Phùng Tuyết nhặt quần áo của nàng lên,
"Nếu ngươi lại tiếp tục ồn ào, ta sẽ đốt đống quần áo này."Hự." Hạ Lâm Hạ có miệng nhưng khó trả lời.
Xế chiều, Quý Phùng Tuyết lại bưng mấy đĩa thức ăn vào, giữ cằm nàng muốn đút thức ăn cho nàng. Hạ Lâm Hạ không chịu ăn, cắn chặt môi lại không hé răng.
Quý Phùng Tuyết không có cách nào, uống vào một ngụm canh, sau đó lấp kín miệng nàng. Hạ Lâm Hạ nhất thời kinh ngạc đến há hốc mồm, canh củ sen theo khoang miệng lăn vào dạ dày.
Nàng trừng mắt nhìn Quý Phùng Tuyết một cách dữ tợn, nhưng vành tai lại âm thầm đỏ lên, ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau khi màn đêm buông xuống, Hạ Lâm Hạ thấy nàng ấy đi ra ngoài. Nàng dùng chút nội lực vừa khôi phục giải khai huyệt đạo, xuống giường mặc quần áo, đi đến bên cửa sổ mở ra ánh trăng tròn vành vạnh bên ngoài, mím môi, nhảy ra khỏi cửa sổ.
Không xa phía sau khách điếm là rừng trúc, nàng muốn tìm thân tín của mình, sau đó giết hắn. Nhưng rồi nàng chỉ tìm được một khối thi thể, một kiếm cắt ngang cổ họng. Trong lòng có phỏng đoán mơ hồ, nhưng nàng vẫn không xác định được Quý Phùng Tuyết có ý gì.
Nàng phóng ra một mũi tên hiệu, hẳn là bọn thuộc hạ có thể mau chóng đuổi tới đây. Nàng vừa đi được hai bước, chân cẳng đã bủn rủn, bất ngờ lộn nhào, lăn hai vòng mới bắt được một thân trúc để ngừng lại.
Nàng ủ rũ gục đầu ngồi dựa vào thân trúc, tức giận cầm kiếm chém vào cây trúc đối diện, nghĩ đến chuyện đã gặp trong hai ngày nay, không khỏi bó gối vùi đầu, âm thầm rơi lệ.
Không biết đã khóc bao lâu, chim chóc trong rừng bỗng nhiên cất tiếng, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng người màu trắng trước mặt, sợ tới mức nấc cụt một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!