Chương 104: Giáo chủ ma giáo x Minh chủ võ lâm (Thượng)

Ma giáo.

Đại hội đại biểu cuồng đồ ma giáo kỳ thứ nhất lần thứ ba. 

Với tư cách là Giáo chủ Ma giáo mới nhậm chức, Hạ Lâm Hạ bị bọn thuộc hạ lừa dối đi tìm những kẻ văn nhã bại hoại của danh môn chính phái quyết đấu.

Hạ Lâm Hạ đan hai tay vào nhau, chống cằm, trong mắt lấp lánh ánh sáng trí tuệ, trầm tư nói:

"Nghe nói thập đại môn phái đã tuyển chọn được tân Minh chủ võ lâm?"

"Không sai! Bây giờ lão đại đi chém Minh chủ võ lâm, lập tức có thể uy chấn thiên hạ, khiến đám người kia cúi đầu xưng thần!"

Hạ Lâm Hạ sáng ngời hai mắt:

"Vậy Minh chủ võ lâm kia tên họ là chi, võ công thế nào, nhược điểm ra sao?"

Thuộc hạ thở dài:

"Họ Quý tên Phùng Tuyết, không biết là môn phái nào, đột nhiên nổi danh trên giang hồ, đến nay cũng chưa có ai đánh bại được nàng ấy."

Quý Phùng Tuyết?

Hạ Lâm Hạ lẩm bẩm tên này trong miệng, ghét bỏ không thôi,

"Phì, tên gì mà nghe đàn bà quá thể."

"Lão đại, nàng ấy chính là nữ."

! Hạ Lâm Hạ chớp chớp mắt,

"Nhưng Hạ gia chúng ta trước giờ không giết nữ nhân."

Nếu không phải như thế thì anh trai đại ma đầu của nàng cũng sẽ không bị nữ nhân quấn lấy, sau đó vứt gia bỏ giáo lưu lạc thiên nhai cùng hồ ly tinh kia, để lại cục diện rối rắm thế này cho nàng.

Đậu xanh rau má!

"Nếu lão đại không muốn giết nữ nhân, có thể đổi một phương thức khác, ví dụ như bắt cóc nàng, lăng nhục nàng, vứt bỏ nàng!"

Hai mắt Hạ Lâm Hạ lại sáng ngời:

"Tiểu tử ngươi thật nhanh trí, hẳn là không tìm được vợ mới gia nhập Ma giáo bọn ta chứ gì."

Thuộc hạ: Hức.

Chẳng bao lâu sau một đám não tàn đã bàn bạc ra đối sách, tháng sau chính là Đại điển nhậm chức của Minh chủ võ lâm, đã phát lời mời cho khắp quần hùng.

Ma giáo có thể nhân cơ hội này lẻn vào, khiến Minh chủ võ lâm xấu mặt trước bàn dân thiên hạ ngay tại Đại điển, quỳ xuống gọi Hạ Lâm Hạ là cha, đè bẹp uy phong của đám người kia!

Binh chia làm hai đường, Hạ Lâm Hạ mang theo một đám thân tín, đi con đường làm nhục ánh sáng chính phái. Vừa ra khỏi địa giới Ma giáo, nàng đã bị chia cắt với mọi người, có trách thì nên trách gần đây đều là đại thụ che trời, ngoài núi thì chỉ có núi!

Nàng cuốc bộ mấy chặng đường dài, đến đêm lại bị lạc. Khi bụng đói réo vang phải đi bào vỏ cây định dằn bụng, nhưng không có cách nào cho chúng vào miệng, nàng giận bầm gan tím ruột ngửa mặt lên trời thét dài.

Lúc này, mùi thơm của cá nướng thoang thoảng bay lại đây, nàng lập tức chảy nước miếng ròng ròng, men theo mùi hương vọt ra khỏi núi rừng.

Bên dòng sông nhỏ có một đống lửa đang cháy, một nữ tử áo trắng ngồi bên cạnh nướng cá, tóc dài chấm eo, vừa nhìn bóng lưng đã biết ngay là người dễ ức hiếp.

Nàng hắng giọng, nghênh ngang đi tới:

"Ngươi nướng gì thì nướng cho ta một phần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!