Thứ tư, Hạ Kiến Sơn đi công tác ở Lộc Thành.
Các lần công tác trước, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì chắc chắn Lâm Hồi sẽ đi cùng, nhưng lần này Hạ Kiến Sơn chủ động bảo anh ở lại công ty.
Lâm Hồi nghe vậy thì kinh ngạc:
"Sếp Hạ, anh chắc chứ?"
Hạ Kiến Sơn do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: Cậu ở lại.
Lâm Hồi không hỏi thêm, Hạ Kiến Sơn sắp xếp có nguyên nhân, anh là cấp dưới, cứ làm theo là được. Nhưng không biết có phải Hạ Kiến Sơn quên không, mãi đến khi công tác, hắn vẫn chưa giao cho anh công việc gì không phải anh thì không được.
Tự nhiên bị hủy lịch công tác, Lâm Hồi làm việc một mình trong văn phòng cảm thấy không quen. Sau khi giải quyết công việc cần thiết, anh nhìn đông nhìn tây, cuối cùng đi dạo các phòng ban một vòng, kết quả ai nhìn thấy anh đều kinh ngạc:
"Trợ lý Lâm, sao anh không đi công tác cùng sếp Hạ?"
Thoạt nhìn nhân viên công ty còn không quen hơn cả anh.
Nhưng hiển nhiên số người không thích ứng không chỉ có mỗi Lâm Hồi.
Trong khách sạn ở Lộc Thành, Annie cùng hai nhân viên khác đang sửa soạn tài liệu, Hạ Kiến Sơn ngồi trên sô pha, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt cụp xuống, lật qua lật lại điện thoại trong tay, màn hình sáng lên rồi tắt đi, ánh đèn khiến gương mặt không kiên nhẫn của hắn lúc sáng lúc tối.
Một lát sau, Hạ Kiến Sơn đứng lên nói:
"Tôi ra ngoài một lát."
Nhân viên đang bận rộn chợt dừng động tác, ngơ ngác nhìn nhau. Annie căng thẳng đáp:
"Vâng, thưa sếp, bao giờ xong tôi gọi cho anh."
Hạ Kiến Sơn tới quán cà phê trên tầng cao nhất của khách sạn, lúc này vắng khách, điệu nhạc chậm rãi giúp hắn giảm bớt cảm giác không khỏe.
Hắn muốn gửi tin nhắn cho Lâm Hồi, nhưng không biết nói gì.
Bởi vì quyết định không dẫn Lâm Hồi theo là đột xuất, Hạ Kiến Sơn chưa kịp chuẩn bị, cả ngày hôm nay hắn không quen. Nếu là lúc trước, giờ này hắn đang ngồi trong khách sạn thảo luận lại nội dung khảo sát ngày hôm nay, nhưng hiện tại đối mặt với những người khác, hắn không muốn trao đổi.
Đương nhiên Hạ Kiến Sơn có thể gọi điện thoại cho Lâm Hồi, lần này không dẫn Lâm Hồi theo vốn hy vọng hai hôm nay anh có thể thả lỏng…
Hạ Kiến Sơn cần khắc chế áp bức đối với Lâm Hồi.
Giờ này Lâm Hồi đang nằm ở nhà gửi tin nhắn cho Annie.
Mười phút trước, Annie gửi tin nhắn cầu cứu, bảo tâm trạng sếp Hạ không tốt, nhờ Lâm Hồi xem quá trình làm việc hôm nay có tồn tại vấn đề gì không.
Lâm Hồi cạn lời, thứ nhất cô không phải nhân viên mới, thứ hai không phải lần đầu đi công tác, có thể xảy ra sai sót gì cơ chứ, đừng suy nghĩ vớ vẩn.
Annie: Bởi vì lần này không có anh, tôi cứ cảm thấy không ổn thỏa!
Lâm Hồi: Bình tĩnh nào. Bình thường anh ấy cũng thế.
Annie: Không, đối mặt với anh, anh ấy rất hiền hòa.
Lâm Hồi: … Được rồi, tôi thử hỏi xem, các cô nhớ để điện thoại chế độ im lặng, sếp Hạ không thích tiếng chuông điện thoại ồn ào.
Annie: Ok, tôi nhớ rồi.
Lâm Hồi mở khung thoại với Hạ Kiến Sơn, nhất thời không biết mở miệng thế nào. Avatar của Hạ Kiến Sơn là đường chân trời nơi thành thị dưới ánh hoàng hôn, bức ảnh này do Lâm Hồi chụp, lúc ấy anh đứng trong căn phòng tổng thống ở tầng ba mươi hai, thưởng thức ảnh sắc vừa mỹ lệ vừa bao la hùng vĩ ấy, bởi điện thoại đang sạc, anh lười quay lại lấy nên mượn Hạ Kiến Sơn chụp một bức.
Hoàng hôn dát vàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!