Ban nhạc của Tục tên là Hồi Hải Mã, lần đầu tiên Lâm Hồi nghe thấy đã thích.
Hồi hải mã là một thành phần của đại não, chịu trách nhiệm ghi nhớ. Âm nhạc cũng giống như hồi hải mã, chúng chứa đựng tình cảm của nhân loại. Lâm Hồi nhìn ban nhạc mà ngẫm nghĩ, kí ức về Hạ Kiến Sơn cũng nằm trong hồi hải mã của anh. Chúng chiếm bao nhiêu diện tích?
Chúng tồn tại bằng cách nào? Có phải giống như phim điện ảnh, từng khung cảnh xếp thành hàng, sẵn sàng cho mình lấy ra bất cứ lúc nào?
Giờ phút này, ở quán bar tên Tục, Lâm Hồi lấy ra cảnh tượng lần đầu tiên Hạ Kiến Sơn xem mắt trong chính hồi hải mã của mình.
Có lẽ nói là xem mắt cũng không đúng, dù sao dưới góc nhìn của Hạ Kiến Sơn, dùng bữa với con gái lãnh đạo xem như một phần công việc.
Thời gian đã xác định từ trước, con gái của lãnh đạo nên không thể qua loa, nhưng Hạ Kiến Sơn bận rộn, có một số việc nên xác nhận lại, bởi vậy lúc báo cáo lịch trình với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi cố ý nhắc đến:
"Sếp Hạ, tháng sau có hẹn với cô Phùng, anh muốn xếp thời gian trước không?"
Hạ Kiến Sơn không ngẩng đầu: Cô Phùng nào?
Lâm Hồi xấu hổ:
"Con gái thư ký Phùng."
Hạ Kiến Sơn tiếp tục xem tài liệu:
"À, vậy cậu hẹn nhà hàng giúp tôi."
Lâm Hồi chưa kịp nghĩ đã từ chối:
"Thế không thích hợp lắm thì phải, anh tự chuẩn bị sẽ tốt hơn."
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:
"Không thích hợp chỗ nào?"
Lâm Hồi cạn lời, suy nghĩ hồi lâu đành trả lời:
"Tôi không am hiểu mấy cái này, sợ phạm sai lầm."
Hạ Kiến Sơn vẫn nhìn anh với ánh mắt sáng ngời, nhìn đến nỗi Lâm Hồi hoảng hốt, nhưng vẫn không có ý định thay đổi ý kiến.
Hạ Kiến Sơn nhìn một lát, cuối cùng cúi đầu, hờ hững ra lệnh:
"Được thôi, cậu ra bảo Annie sắp xếp."
Annie đặt một nhà hàng kiểu Pháp được gắn sao Michelin. Nghe nói đàng gái du học từ Pháp về, Annie cảm thấy dùng bữa kiểu Pháp yêu cầu thời gian, thích hợp để tâm sự, hơn nữa tiếp xúc với không gian quen thuộc, bạn nữ sẽ có đề tài, không đến nỗi chán ngắt.
Trong lúc Hạ Kiến Sơn dùng bữa kiểu Pháp, Lâm Hồi xuống cửa hàng tiện lợi dưới công ty nhờ bà chủ pha một gói mì. Hôm nay anh không muốn ăn cơm, đi qua phòng ban khác ngửi thấy mùi mì gói nên hơi thèm, vì thế xuống tầng ăn qua loa xong bữa.
Anh vừa ăn vừa lấy điện thoại ra tra, thì ra một bữa cơm kiểu Pháp kéo dài ít nhất hai, ba tiếng đồng hồ. Nếu anh và Hạ Kiến Sơn cùng nhau ăn, như vậy bọn họ có thể trao đổi với nhau được cả một hợp đồng. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi bật cười, sau đó nụ cười tắt dần.
Anh hẳn là không có cơ hội nhấm nháp một bữa tối tinh xảo tốn ba tiếng đồng hồ với Hạ Kiến Sơn.
Quá lâu.
Thứ Lâm Hồi hiểu nhất là làm thế nào giải quyết bữa cơm một cách nhanh chóng.
Đây là thói quen từ khi còn nhỏ. Mấy năm đầu ba mẹ xảy ra chuyện, cả nhà dựa hết vào bà nội, quá vất vả. Từ lúc ấy, Lâm Hồi đã học được ăn cơm chan canh, ăn như thế vừa nhanh, nấu đơn giản lại đỡ tốn tiền, thậm chí canh nào anh thích thì chỉ cần món đó thôi là đủ.
Bà nội đau lòng, bảo anh đẹp người lại đẹp nết, không nên sinh ở nhà bọn họ, dặn anh học tập thật tốt, mai này lên thành phố lớn. Anh cười hì hì bảo mình không đi, sẽ về trồng rau với bà nội. Từ nhỏ đến lớn, anh trải qua đủ tra tấn của cuộc sống nhưng lại không tự ti và khuất phục.
Tuy nhiên vào thời khắc này, Lâm Hồi chợt nhận ra chênh lệch giữa anh và Hạ Kiến Sơn quá lớn, vượt qua cả tuổi tác và giới tính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!