Nếu nói trên thế gian có thứ gì trôi qua nhanh hơn kỳ nghỉ thì đó chắc chắn là kỳ nghỉ tết Âm lịch. Nó như một bản nhạc có khúc dạo đầu rất dài – các trung tâm thương mại đã nhộn nhịp trước tết Nguyên Đán từ lâu, nhưng vẫn để lại dư âm – trong cảm nhận của nhiều người, hết tháng giêng mới hết tết.
Tuy nhiên ngoại trừ trẻ con và học sinh, với người trưởng thành, thời gian hưởng thụ không khí tết chỉ vỏn vẹn trong bảy ngày.
Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi không phải ngoại lệ.
Khó mà tưởng tượng bọn họ đã trải qua toàn bộ tết Âm lịch ở nhà. Rõ ràng đã yêu nhau lâu như vậy nhưng tết Âm lịch giống như một trò chơi có thêm buff khiến hai người thể hiện tình yêu say đắm chỉ trong mấy ngày…
Không cần làm việc, không cần ra ngoài, ném điện thoại sang một bên, quần áo loạn tùng phèo, trong nhà nơi nơi đều có bóng dáng hai người:
Trên giường, trên sô pha, trên thảm, thậm chí trong bồn tắm Hạ Kiến Sơn mơ ước từ lâu…
Cả người Lâm Hồi ướt đẫm, ôm Hạ Kiến Sơn cười không ngừng:
"Anh điên rồi, Hạ Kiến Sơn."
Hạ Kiến Sơn vuốt ve ngón tay anh, đặt một nụ hôn lên đó. Lâm Hồi chuyển động theo từng động tác của hắn, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trên đời này không gì có thể khiến người ta trầm mê hơn tết Âm lịch như thế.
Mùng bảy tháng Giêng, nhân viên Vạn Trúc chính thức đi làm.
Hạ Kiến Sơn đến công ty từ sớm. Vạn Trúc có truyền thống là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, lãnh đạo sẽ đứng ở cửa phát lì xì cho từng nhân viên, ngụ ý chúc năm mới vạn sự như ý, công việc thuận lợi.
Khi Lâm Hồi đến Vạn Trúc, Hạ Kiến Sơn đã phát được kha khá.
Còn chưa tiến vào trụ sở thì Lâm Hồi đã thấy Hạ Kiến Sơn đứng phía xa, bên cạnh có Annie, Triệu Hiểu Hiểu và nhiều người khác. Lâm Hồi nhìn đội ngũ không dài cũng không ngắn kia, lập tức cảm thấy hối hận, anh quên mất chuyện Hạ Kiến Sơn phát lì xì, biết sớm thì đã đi đường vòng.
Lâm Hồi đang cân nhắc có nên lén đi về phía thang máy chuyên để vận chuyển hàng hóa hay không thì Triệu Hiểu Hiểu đã nhanh mắt trông thấy, vẫy tay chào:
"Trợ lý Lâm, trợ lý Lâm, chỗ này, nhận lì xì nào!"
Tất cả mọi người ở hiện trường đồng loạt quay về phía anh, ngay cả Hạ Kiến Sơn cũng thế. Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn liếc nhau, anh chưa kịp phản ứng thì đội ngũ xếp hàng đã đồng thanh:
"Trợ lý Lâm, chúc mừng năm mới, tới đây xếp hàng nào!"
Lâm Hồi bước vào cuối hàng, vừa tán gẫu với người quen vừa chầm chậm tiến về phía trước. Đến lượt anh, bên cạnh còn mấy nhân viên khác, Lâm Hồi hơi cúi đầu, nhìn lì xì xuất hiện trước mắt, cầm lấy, nhưng Hạ Kiến Sơn không buông tay.
Lâm Hồi ngẩng đầu, thấy Hạ Kiến Sơn đặt một viên kẹo lên lì xì.
Chiếc kẹo nằm trong giỏ trang trí ở quầy lễ tân, một viên kẹo dẻo màu trắng, không biết Hạ Kiến Sơn lấy từ bao giờ.
Mọi người xung quanh bắt đầu hóng hớt: Ồ…
Cả Annie cũng hăng hái:
"Tại sao trợ lý Lâm có kẹo mà chúng tôi không có?"
Mọi người lập tức cười ầm lên, tuy Lâm Hồi không phải người hay ngại nhưng gương mặt đã đỏ bừng. Hạ Kiến Sơn lại nhàn nhã mỉm cười, có vẻ không định lên tiếng giải cứu anh.
Lâm Hồi mặc kệ, thành thạo bóc kẹo bỏ vào miệng:
"Mấy người gan lớn lắm rồi đó, còn dám lấy ông chủ ra trêu đùa, chờ đến tháng ba tôi đi Ninh Hải, đến lúc đó ai che chở cho mấy người."
Mọi người nghe thấy thế thì bắt đầu ai oán:
"Ôi, đừng mà, trợ lý Lâm…"
Trợ lý Lâm đừng đi!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!