Chương 55: (Vô Đề)

Sau khi rời khỏi Lâm Trang, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn bắt đầu đếm ngược ăn tết.

Cuối năm, bọn họ tranh thủ đến Thu Sơn Uyển một chuyến, đây là chuyện Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đã thống nhất trên máy bay, dù thế nào thì vẫn nên lấy một thân phận khác đến thăm hỏi.

Có lẽ do Lâm Hồi biểu hiện khá bình tĩnh với chuyện này nên Hạ Kiến Sơn hỏi một câu:

"Nếu đến thì em không cảm thấy mất tự nhiên à? Ví như xấu hổ hay căng thẳng gì đó."

Đối với vấn đề này, Lâm Hồi rất tự tin:

"Em – Lâm Hồi – chuyên gia giao tiếp."

Nói tới nói lui, đến lúc đấy thật, Lâm Hồi lại không khỏi hồi hộp. Anh ngồi trên xe, không ngừng điều chỉnh hô hấp, Hạ Kiến Sơn cảm nhận được nên nói nhỏ:

"Em – Lâm Hồi – chuyên gia giao tiếp."

Lâm Hồi nhìn hắn: … Em đánh anh đấy.

Hạ Kiến Sơn mỉm cười:

"Trợ lý Lâm, em quên anh từng nói gì rồi à?"

Hạ Kiến Sơn đến gần Lâm Hồi, nói nghiêm túc:

"Tất cả mọi người đều thích em."

Lâm Hồi vẫn nhìn hắn, Hạ Kiến Sơn gật đầu: Mọi người.

Bọn họ đến Thu Sơn Uyển đúng giờ cơm. Không ngoài dự đoán, người mở cửa là Hạ Kiến Xuyên. Có lẽ do Hạ Kiến Sơn đứng sau, Lâm Hồi cảm thấy Hạ Kiến Xuyên cố gắng kiềm chế lắm mới không hô lên hai chữ anh dâu mà cụp mắt ngoan ngoãn chào một tiếng anh.

Hai người vừa đến đã được đón vào dùng bữa. Vốn dĩ lúc xuất phát Hạ Kiến Sơn còn nói đến sớm phải trò chuyện, tốt nhất nên đến muộn, Lâm Hồi nghĩ trò chuyện thì trò chuyện thôi, hiện tại mới cảm thấy quyết định này quá đúng đắn.

Anh nhìn ra ngoài mình và Hạ Kiến Sơn, căn nhà này tính cả chị Hồng thì có bốn người, tuy mỗi người đều ra vẻ bình tĩnh nhưng ắt hẳn nội tâm đang sóng rền gió dữ, cụ thể biểu hiện ở chỗ…

"À, Lâm Hồi, con uống rượu này xem, không tệ lắm, con không lái xe đúng không?" Đây là Hạ Chiêu, một câu không đến hai mươi từ mà tách ra mấy đoạn.

"Không cần gọi dì, cứ gọi sếp… Không đúng, không cần gọi sếp Khương, cứ gọi dì là được, bình thường Tiểu Sơn cũng gọi như thế." Khương Tình rơi vào lỗi logic.

"Anh, anh dâu, ăn món này đi, ngon lắm!"

Chỉ có Hạ Kiến Xuyên phát huy ổn định, từ anh dâu như đang khiêu khích.

Mà chị Hồng tuy không nói gì nhưng chị sắp hết những món cay trước mặt Lâm Hồi.

Lâm Hồi mỉm cười.

Anh không biết suy nghĩ hiện tại của Hạ Kiến Sơn về Hạ Chiêu và nhà họ Hạ như thế nào nhưng hiển nhiên vì anh nên hắn đã trao đổi với người nhà trước. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi bình tĩnh lại. Mỗi người ngồi đây đều căng thẳng hơn anh, anh cần gì sợ hãi nữa.

Bầu không khí bữa cơm xem như tốt đẹp. Sau khi điều chỉnh trạng thái, Lâm Hồi lấy lại tính chuyên nghiệp, khiến tất cả mọi người như tắm gió xuân, tươi cười đầy mặt.

Hơn nữa, từ khi bước vào, Hạ Kiến Sơn chưa từng cố ý giới thiệu Lâm Hồi là người yêu nhưng hiển nhiên, mọi người đều hiểu trong lòng, cũng như biết bữa ăn này có ý nghĩa gì.

Lâm Hồi cảm thấy như thế rất tốt, quá cố tình có khi còn xấu hổ hơn.

Dùng bữa xong, Khương Tình ra hiệu với Lâm Hồi, dẫn anh vào phòng làm việc.

Lâm Hồi: Đến rồi, cảnh tượng bắt buộc của giới quyền quý trong phim truyền hình đây rồi, chỉ hy vọng đừng đưa cho anh vòng hay dây truyền gia truyền nhà họ Hạ gì đó.

Vào phòng làm việc, Khương Tình đi thẳng vào vấn đề:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!