Chương 54: (Vô Đề)

Hạ Kiến Sơn giúp Lâm Hồi dán nốt chữ Phúc cuối cùng ở cổng. Lâm Hồi dạo quanh nhà một vòng, xác nhận những nơi nên dán đều dán hết rồi: Công việc bình thường anh dây dưa cả một ngày mới xong, dưới sự nỗ lực của chính mình, anh đã hoàn thành nó sau nửa ngày.

Bấy giờ đã đến giữa trưa, Lâm Hồi nhìn Hạ Kiến Sơn, hỏi:

"Anh đói chưa, em dẫn anh đi ăn ké nhé?"

Trên phương diện nào đó, có thể nói Lâm Hồi lớn lên nhờ đồ ăn của mọi nhà. Thôn làng nhỏ, người dân đều thương bà nội Lâm Hồi vất vả, có thể giúp đỡ đều ra tay tương trợ.

Mỗi lần bà bận rộn, suốt nửa tháng Lâm Hồi có thể ăn liên tục từ đầu thôn đến cuối thôn, thậm chí căn nhà này cũng là nhờ các cô, các chú xây dựng lên.

Đây chính là lý do vì sao sau khi bà nội qua đời, Lâm Hồi vẫn kiên trì mỗi năm về mấy lần – dân số trong thôn ngày càng ít, người trẻ tuổi đều vào thành phố an cư lạc nghiệp, mà các cô, các chú nhìn anh lớn lên ngày càng già đi.

Có lẽ đến một ngày, bọn họ sẽ giống bà nội, bỗng nhiên rời đi, thế thì trước lúc đó, Lâm Hồi sẽ cố gắng gặp mặt nhiều hơn một chút.

Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi cười nói:

"Thế thì hôm nay phải nhờ phúc của em rồi."

Lâm Hồi dẫn Hạ Kiến Sơn đến nhà bác gái hàng xóm, tuy bác không hiểu ở đâu lòi ra một

"đồng nghiệp Tiểu Sơn" nhưng vẫn tiếp đón nhiệt tình.

"Tiểu Sơn, công ty các cháu nghỉ sớm nhỉ? Nào, ăn nhiều một chút, rau nhà bác ngon lắm." Bác gái vừa gắp thức ăn vừa đánh giá đồng nghiệp của Lâm Hồi: Có vẻ hơn Lâm Hồi mấy tuổi, lúc không nói chuyện thì rất nghiêm túc, trông như lãnh đạo.

"Vâng, đúng lúc cháu đến đây công tác."

Hạ Kiến Sơn tạm dừng, hình như không quen tán gẫu một cách thân thiết như vậy, nhưng rất nhanh sau đó đã nhập gia tùy tục, cười nói, Cảm ơn bác gái.

Lâm Hồi đói bụng từ lâu rồi, không hé răng, chỉ nghe Hạ Kiến Sơn và bác gái trò chuyện, bản thân thì gắp hết đũa này đến đũa khác.

Bác gái bỗng nhớ ra gì đó, bí mật hỏi Hạ Kiến Sơn:

"Tiểu Sơn, Lâm Hồi có bạn gái ở công ty, cháu có quen không?"

Khụ khụ… Hạ Kiến Sơn bị sặc, Dạ?

Lâm Hồi bật cười, vội cướp lời:

"Cùng phòng với anh ấy đó ạ."

Ánh mắt bác gái sáng rực, đang định đứng lên lấy thêm canh cho bọn họ thì ngồi xuống ngay:

"Kể với bác chút đi, cô gái đó thế nào?"

Lâm Hồi thêm mắm dặm muối:

"Bác không biết đâu, công ty cháu họp thường niên, bạn gái cháu ngồi cùng bàn với anh ấy, sau đó cháu với bạn gái nhắn tin cho nhau, còn bị anh ấy chê cười đó."

Bác gái nghe đến đây cũng cười:

"Cháu còn nói người ta chê cười mình, tự cháu khen người ta xinh đẹp, nấu ăn lại ngon, còn hay nhường nhịn cháu, bác muốn xác nhận xem có phải cháu bịa ra để dỗ bác hay không?"

Lâm Hồi:

"Bác nói đúng, động nghiệp cháu nói sẽ có sức thuyết phục hơn."

Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười, nhưng đối diện với ánh mắt chờ mong của người lớn, hắn vẫn suy nghĩ nghiêm túc một lát rồi trả lời:

"Tướng mạo và tính tình thì… Cũng được… Mặt khác cháu không biết nói thế nào, nhưng đúng là rất xứng đôi với Lâm Hồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!