Hạ Kiến Sơn không chờ đến khi bữa tiệc kết thúc đã vội vàng quay về Vạn Trúc.
Triệu Kiến Hoa lái xe rất nhanh, từng tòa nhà cao tầng xẹt qua ngoài cửa sổ cắt suy nghĩ của Hạ Kiến Sơn thành nhiều mảnh nhỏ, bao gồm cả tiếng nói của Từ Hoài Thanh, tất cả giống như đèn neon không ngừng chớp nháy trong đầu Hạ Kiến Sơn.
"Năm đó chỉ có hai người lọt vào buổi phỏng vấn thứ hai, một người là Annie, người còn lại là Lâm Hồi. Tôi muốn chọn một người rồi để sếp Hạ trao đổi trực tiếp.
Thành thật mà nói, lúc ấy tôi thiên về Annie hơn, tuy Lâm Hồi ưu tú nhưng đúng như cậu nói, dù sao cậu ấy cũng tốt nghiệp chuyên ngành giống cây trồng, không hề liên quan đến Vạn Trúc, không đáp ứng được vị trí trợ lý, tương lai đi theo cậu sẽ vô cùng quá sức.Nhưng Lâm Hồi thật sự rất giỏi, cách suy nghĩ và nói chuyện cũng như sự phản ứng với các tình huống đều rất hợp ý tôi.
Bản thân tôi cũng thấy đáng tiếc, nên suy nghĩ xem có nên cho cậu ấy thêm một cơ hội, vì vậy tôi hỏi cậu ấy một câu, cậu có năng lực nào khác thể hiện ưu thế của mình nữa không?Lâm Hồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời
"Tôi là một trong số những người được hưởng quỹ hũ mật ong."
Tôi rất bất ngờ, bởi vì trong suốt quá trình phỏng vấn, cậu ấy chưa từng đề cập đến vấn đề này. Nói thật, đây không xem như ưu thế gì, tôi còn thuận miệng đùa một câu, vậy cậu đến trả ơn hay sao?Tôi nhớ rõ lúc ấy Lâm Hồi ngượng ngùng cười đáp
"Vạn Trúc tặng tôi một món quà rất quý giá, tôi rất tò mò nên đến đây".Tôi cảm thấy có lẽ cậu ấy muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn cậu, do vậy tôi cho cậu ấy cơ hội này, giao cả hồ sơ của Lâm Hồi và Annie cho sếp Hạ.
Nhưng…"
Nhưng Hạ Kiến Sơn không phỏng vấn lần ba, thậm chí còn chưa xem hai bộ sơ yếu lí lịch, trực tiếp chọn một trong hai người làm trợ lý – đây có lẽ là chuyện suy nhất hắn tùy tiện như vậy.
Hạ Kiến Sơn lên đến tầng mười hai, mở cửa văn phòng của Lâm Hồi: Ánh đèn sáng sủa, không gian sạch sẽ. Sau khi Lâm Hồi từ chức, ngoài lọ hoa lego kia thì Hạ Kiến Sơn không mang bất cứ thứ gì đi. Mỗi ngày cô lao công đều quét dọn, chỉ chờ ngày chủ nhân của nó quay về.
Hạ Kiến Sơn bỗng thấy căng thẳng.
Tài liệu về quỹ hũ mật ong nằm trên giá sách phía sau bàn làm việc của Lâm Hồi. Từ khi Lâm Hồi đảm nhiệm vị trí trợ lý, anh đã tiếp nhận dự án này.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Hạ Kiến Sơn hơi phản cảm với dự án này, sau khi quỹ được thành lập, hắn không có hứng thú với cơ chế vận hành, đồng thời ít khi hỏi đến. Đối với Hạ Kiến Sơn, sự tồn tại của dự án này chỉ thông qua mấy lời báo cáo hàng năm của Lâm Hồi.
Hạ Kiến Sơn chưa từng nghĩ đến bởi vì dự án này mà Lâm Hồi mới đến bên hắn.
Thật ra Hạ Kiến Sơn đã từng nghi ngờ, thời thơ ấu trong trí nhớ của Lâm Hồi dường như chỉ có bà nội, chưa từng xuất hiện ba và mẹ. Sau khi hai người ở bên nhau, có một lần hắn nghe Lâm Hồi kể ba mẹ đã qua đời, giọng điệu rất bình tĩnh.
Hạ Kiến Sơn cho rằng Lâm Hồi cũng giống mình, tình thân đạm bạc, có lẽ xảy ra chuyện không vui nên mới không muốn nhắc đến. Còn chiếc bút máy kia, ngày hắn thổ lộ với Lâm Hồi từng hỏi qua nhưng Lâm Hồi lảng tránh, vì vậy hắn không muốn tìm hiểu sâu hơn.
Nếu liên kết với những chuyện trước đó, lần đầu tiên Lâm Hồi đến nhà hắn ăn cơm, rõ ràng anh tỏ ra rất hứng thú với dự án hũ mật ong. Thậm chí khi Hạ Kiến Sơn nói nó chỉ là công cụ đảm bảo lợi ích thì Lâm Hồi còn phản đối kịch liệt.
Hạ Kiến Sơn nên nghĩ ra từ khi đó mới đúng, nhưng đêm hôm ấy có quá nhiều ký ức tốt đẹp, hắn phân tâm nên hoàn toàn xem nhẹ chuyện này.
Hạ Kiến Sơn mở cửa kệ, rút tập văn kiện dán nhãn
"Thông tin về người đăng kí dự án hũ mật ong".
Lúc trước gây dựng lên quỹ hũ mật ong, tập đoàn cung cấp hai lựa chọn theo ý của Hạ Kiến Sơn: Một là số tiền cố định bốn nghìn chín trăm năm mươi tệ nhận ngay từ ban đầu; hai là phần quà định kỳ trong một năm, ngoài phần quà do nhân viên nữ trong công ty chọn thì hai phần quà còn lại dựa theo yêu cầu của Hạ Kiến Sơn:
Một chiếc bánh sinh nhật và một chiếc bút máy hiệu AS.
Với Hạ Kiến Sơn, sinh nhật không phải chúc phúc mà là bắt đầu ác mộng, chiếc bút máy trị trá bốn mươi chín nghìn năm trăm tệ là thứ cuối cùng Diêu Thiến Nghi để lại cho hắn, là cái giá của tình thương của mẹ trong trí nhớ Hạ Kiến Sơn.
Chính Hạ Kiến Sơn cũng khó lòng giải thích mình mang tâm tình gì mà bỏ hai thứ này vào hộp quà đại diện cho tình thương của mẹ:
Cái tên hũ mật ong khiến người ta dễ bị lừa, nó khiến người ta liên tưởng đến những thứ mềm mại, ấm áp và ngọt ngào, đâu ai ngờ nó là lời nói dối nhằm che giấu một lời nói dối khác. Ác ý được bao bọc bởi ngọt ngào đưa đến tay người nhận như thể hoàn thành một hành vi nghệ thuật:
Bọn họ vĩnh viễn không biết, đằng sau món quà đại diện cho tình thương của mẹ là một vụ mưu sát.
Một nhà ba người chủ động lẫn bị động mưu sát tình yêu dành cho nhau. Đây là một vở hài kịch vừa chân thật vừa hoang đường. Hạ Kiến Sơn nghĩ hắn là kẻ lừa đảo.
Hạ Kiến Sơn không phải kẻ tỏ vẻ không thèm để ý trong đêm sẻ chia với Lâm Hồi: Không thèm để ý có được, cũng không quan tâm mất đi.
Ít nhất Hạ Kiến Sơn nhiều năm trước cũng từng suy sụp sau tất cả những gì mình phải chịu đựng, đến nỗi trút nỗi tức giận và thù hận không thể giải thích rõ trong lòng lên người vô tội. Nhưng càng không ngờ vòng đi vòng lại, cuối cùng người hắn yêu nhất lại giúp hắn gánh vác hết thảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!