Từ lần trước gọi cho Lạc Đình, Lâm Hồi vẫn luôn tự hỏi chuyện từ chức. Lạc Đình khuyên anh đừng bồng bột, không tính đến Hạ Kiến Sơn, công việc ở Vạn Trúc rất thích hợp với Lâm Hồi, hơn nữa hiện tại anh vẫn gánh trên vai khoản vay mua nhà, nên xem xét tình hình thực tế.
Nhưng việc chuẩn bị cuộc hẹn với Mẫn Giai đã nhắc nhở Lâm Hồi, anh ba mươi tuổi, Hạ Kiến Sơn cũng ba mươi lăm tuổi rồi.
Dù Hạ Kiến Sơn không hứng thú với tình yêu hay hôn nhân thì mọi người vẫn tập trung sự chú ý vào người đàn ông chất lượng cao này.
Mấy năm nay, số lượng người muốn giới thiệu con gái cho hắn một cách công khai hay âm thầm đều tăng lên, Hạ Kiến Sơn từ chối được thì từ chối, không từ chối được thì đi gặp một lần.
Lần đầu tiên Lâm Hồi nhắc đến việc này với Lạc Đình, Lạc Đình còn sợ ngây người,
"Không ngờ con người có giá trị cao như thế vẫn không tránh khỏi phải đi xem mắt", Lâm Hồi cười:
"Con người có giá trị cao như thế còn ăn mì gói trong cửa hàng tiện lợi với tớ đấy, mặc dù chỉ ăn đúng một miếng."
Trên con đường yêu thầm, Lâm Hồi đi một mình, anh hân hoan và đau khổ cùng Hạ Kiến Sơn, anh không cần đáp lại, cũng không nghĩ đến tương lai. Anh như một con bạc, điên cuồng đánh cược tình cảm của mình, yêu ngày nào hay ngày đấy.
Sắp tan làm, Hạ Kiến Sơn bảo Lâm Hồi theo mình tới Tục.
Tục là một quán bar do bạn thân của Hạ Kiến Sơn – Tiết Phái mở, vì duy trì sự nghiệp của bạn mà hắn còn đóng góp cổ phần. Tục nằm trên đường Tây Phong nổi danh ở thành phố Kinh Hoa, do Hạ Kiến Sơn chọn.
Đường Tây Phong có từ lâu đời, hai bên đều là nhà hoặc khu chung cư cổ xưa, về sau chính phủ phá bỏ và cải tạo một phần, vừa quy hoạch điều chỉnh vừa đảm bảo giữ nguyên bản sắc, biến nó thành một khu phố hiện đại nghệ thuật lại không mất nét văn hóa xưa cũ.
Tục nằm cuối đường Tây Phong, băng qua con đường cây xanh tươi mát là có thể thấy một ngôi nhà hai tầng trang trí cách điệu, đó là Tục. Mỗi khi cần thả lỏng, Hạ Kiến Sơn sẽ đến đây uống rượu và tâm sự.
Lâm Hồi đi cùng Hạ Kiến Sơn mấy lần, tuy là hành trình riêng tư nhưng Hạ Kiến Sơn cảm thấy dẫn Lâm Hồi theo sẽ tốt hơn một chút, mặc dù tốt hơn chỗ nào thì hắn cũng không rõ.
Những lịch trình riêng như thế này thường là Hạ Kiến Sơn tự lái xe, sau khi Lâm Hồi có bằng lái thì chuyển sang Lâm Hồi. Nói đi nói lại, Lâm Hồi thuận lợi thi đậu bằng lái phải cảm ơn Hạ Kiến Sơn.
Đó là chuyện từ lâu rồi, có hôm tài xế của Hạ Kiến Sơn – Triệu Kiến Hoa xin nghỉ, tài xế còn lại của công ty đã có sắp xếp khác, Hạ Kiến Sơn hỏi Lâm Hồi có bằng lái không, Lâm Hồi thản nhiên trả lời đã nộp tiền, nhưng chưa có thời gian đi thi.
Hạ Kiến Sơn hiếm khi bật cười:
"Bao giờ lão Triệu đi làm thì bảo anh ta dạy cậu."
Cứ như vậy, lão Triệu nghỉ phép quay về làm việc, nhiệm vụ đầu tiên là mỗi ngày dành ra một tiếng dạy Lâm Hồi lái xe, luyện tập bằng chính chiếc xe riêng trăm vạn của tổng giám đốc.
Điểm bắt đầu quá cao.
Nơi bọn họ luyện tập là một nhà xưởng bỏ hoang, bên trong có không ít đinh, lá sắt hoặc mấy nguyên liệu linh tinh, Lâm Hồi vừa lái vừa lo sợ, sợ quẹt vào xe.
Triệu Kiến Hoa thấy thế thì nói:
"Trợ lý Lâm, thả lỏng tay ra, đừng nắm chặt như thế, tôi ở ngay bên cạnh, không có chuyện gì đâu."
Vẻ mặt Lâm Hồi đau khổ:
"Không được, xe ông chủ quá đắt, tôi sợ."
"Có bảo hiểm mà, quẹt vào cũng không bắt cậu đền, thả lỏng đi."
"Tôi cảm thấy không nên luyện tập bằng xe quý như thế, chẳng khác nào mời tiến sĩ dạy thêm cho học sinh tiểu học, hiệu quả còn không bằng một nửa trường huấn luyện."
Triệu Kiến Hoa bị anh chọc cười:
"Lái xe có nguyên lý chung, một khi cậu thành thạo bên này thì tránh được không ít phiền toái ở trường lái xe đâu."
Ngày Lâm Hồi nhận được bằng lái, chuyện thứ nhất anh làm là tặng Triệu Kiến Hoa một bao lì xì, chuyện thứ hai là ngồi trong xe hỏi Hạ Kiến Sơn hôm nay họp với bên chính phủ có thể để anh lái xe không.
Triệu Kiến Hoa cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!