Chương 42: (Vô Đề)

Buổi tối ngày hôm sau, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi đến một quán bar âm nhạc có tên Hoa Lý, hôm nay Hạ Kiến Xuyên sẽ biểu diễn ở đây. Cậu đã đặt cho bọn họ phòng riêng trên tầng hai, đồ ăn và thức uống đã được chuẩn bị, hai người đến nơi ngồi xuống, nhìn Hạ Kiến Xuyên dưới tầng bắt đầu ca hát.

Hạ Kiến Sơn thấy hơi thú vị.

Trong bữa tiệc thường niên, Hạ Kiến Sơn không xem biểu diễn, chỉ khi Hạ Kiến Xuyên hát Đáp án thì quay đầu nhìn một lát. Hắn từng nghe giai điệu bài hát này trong một lần gọi cho Lâm Hồi, lúc ấy nghe lại, trong lòng chỉ có dịu dàng không nói lên lời chứ làm gì rảnh lo ai hát.

Lúc này cẩn thận lắng nghe ở cự ly gần, cảm giác đúng là có chút khác biệt.

Hạ Kiến Sơn lẳng lặng nhìn, Lâm Hồi cũng im lặng nghe hát cùng hắn. Một lát sau, Hạ Kiến Sơn mới nói:

"Thật ra anh vẫn nhớ dáng vẻ nó hồi còn nhỏ."

Lâm Hồi dở khóc dở cười:

"Anh nói như thể mình bảy, tám chục tuổi rồi ấy."

Hạ Kiến Sơn cười lắc đầu, ánh mắt lại quay sang Hạ Kiến Xuyên.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống người Hạ Kiến Xuyên như phủ một lớp giấy bóng kính, theo ánh đèn chớp nháy, hắn lâm vào kí ức xa xăm.

Năm đó sau khi ra nước ngoài, ông nội muốn loại bỏ tất cả ảnh hưởng tiêu cực của Diêu Thiến Nghi nên dặn Hạ Kiến Sơn tập trung học tập và sinh hoạt, đừng nghĩ những chuyện khác, vì thế hắn rất ít khi quay về Kinh Hoa.

Đến nỗi mấy năm ấy, những tin tức hắn biết về Hạ Chiêu chỉ được truyền đạt một cách ngắt quãng từ lời của ông nội, bao gồm cả chuyện kết hôn với Khương Tình. Hạ Kiến Sơn còn nhớ lúc ấy ông nội còn cẩn thận hỏi hắn có muốn về không, hắn im lặng.

Thật ra Hạ Kiến Sơn thấy không có vấn đề gì cả, trong lòng không nghĩ nhiều, chỉ là hắn cảm thấy ông nội hy vọng hắn đến, vì vậy Hạ Kiến Sơn đồng ý.

Hạ Chiêu và Khương Tình tổ chức hôn lễ không phải kiểu gióng trống khua chiêng, chỉ mời bạn bè và người nhà ăn một bữa. Lúc ấy, hắn nhìn Hạ Chiêu và Khương Tình tươi cười mời rượu, tâm trạng rất kì lạ.

Hạ Kiến Sơn vô thức ngẫm nghĩ năm đó Hạ Chiêu và Diêu Thiến Nghi kết hôn có giống thế này không – hai người như con bướm vui sướng bay tới bay lui.

Hạ Kiến Sơn bỗng thấy hối hận, có lẽ hắn không nên quay về. Hắn như một kẻ dư thừa, không hợp với nơi này.

Đến khi bọn họ mời rượu xong và quay về bàn.

Khương Tình lại rót cho mình một ly rượu rồi nâng ly:

"Nào, người một nhà cụng ly nào."

Hạ Kiến Sơn và Hạ Chiêu nhìn nhau.

Đó là thời khắc khó mà miêu tả hết được, mặc dù khi đó Hạ Kiến Sơn cùng lắm mới mười lăm tuổi, nhưng lại thấy xấu hổ vô cùng. Có lẽ Khương Tình không cảm nhận được, đứng dậy cụng ly lần lượt với Hạ Kiến Sơn và Hạ Chiêu, sau tiếng vang thanh thúy, bà dứt khoát uống hết ly rượu.

Lần tiếp theo trở về, có thêm Hạ Kiến Xuyên, lúc ấy đã được ba tuổi. Hôm ấy hắn trở về căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hạ Kiến Xuyên là người đầu tiên phát hiện.

Lúc ấy Hạ Kiến Xuyên nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn một lúc, sau đó gọi: Anh ơi.

Đứa trẻ ba tuổi đã phát âm rõ ràng, Hạ Kiến Sơn lập tức sững sờ.

Khương Tình nghe tiếng thì đi ra, thấy Hạ Kiến Sơn thì mỉm cười:

"Tiểu Sơn về rồi đấy à."

Hạ Kiến Xuyên lại hô một lần nữa, giọng con nít ngân dài: Anh ơi…

Hạ Kiến Sơn bất động nhìn cậu nhóc.

Có lẽ Khương Tình nhìn ra nghi hoặc của hắn nên giải thích:

"Trong nhà có một quyển album của con, thằng bé rất thích lật xem, nên dì và ba con nói là anh của nó, sau đó thằng bé học cách gọi tiếng"anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!