Lâm Hồi nằm trên sô pha nhà mình, gọi điện thoại cho Lạc Đình.
"Có lẽ tớ không đợi đến ngày đó được đâu."
Lạc Đình ngơ ngác: Gì đấy?
"Tớ đánh giá bản thân quá cao, tớ không để đợi được đến ngày chuẩn bị hôn lễ cho anh ấy." Lâm Hồi nhìn bóng đèn trong phòng khách,
"Lạc Đình, tớ muốn từ chức."
Đây là lần thứ ba Lâm Hồi có ý định từ chức, lần đầu tiên là lúc anh nhận ra mình thích Hạ Kiến Sơn.
Cuộc sống của Lâm Hồi rất đơn giản, cấp hai, cấp ba chăm chỉ học tập và giúp bà nội làm việc, như minh châu phủ bụi trần; đến khi lên đại học, giống như sau cơn mưa, anh được gột sạch sáng ngời, không những hấp dẫn sự chú ý của các bạn nữ, các bạn nam cũng thích kết bạn với anh.
Tuy bạn cùng phòng thường xuyên trêu ghẹo nhưng đúng là bốn năm đại học anh chưa gặp ai khiến mình thích, yêu thầm còn không chứ đừng nói đến yêu đương.
Thậm chí Hạ Kiến Sơn là đối tượng đầu tiên và duy nhất xuất hiện rõ ràng trong giấc mộng xuân của anh.
Là một người đàn ông trưởng thành, Lâm Hồi đương nhiên từng mộng xuân nhưng không có lần nào giống như lần mơ thấy Hạ Kiến Sơn, nội dung cũng rất rõ ràng:
Những ái muội, nôn nóng… Vội vàng… Cùng với ánh mắt giống chim ưng, ôm chặt lấy cơ thể anh…
Đến khi Lâm Hồi tỉnh táo, suy đi ngẫm lại, liên hệ với sự để ý của mình với Hạ Kiến Sơn hàng ngày mới nhận ra thứ tình cảm không bình thường của mình với cấp trên – Anh thích Hạ Kiến Sơn, anh thích đàn ông.
Nói đúng ra, điều này vượt quá tầm hiểu biết của anh nhưng Lâm Hồi là lớp trưởng ưu tú nhất trong ba lớp thuộc chuyên ngành Cây trồng, anh bình tĩnh xin nghỉ một ngày, tìm tòi rất nhiều tư liệu, sau đó nhìn thấy một câu
"Quần thể LGBT ở Trung Quốc không bị phản đối bởi chính phủ hay tôn giáo, áp lực lớn nhất đến từ gia đình."
Tình yêu đồng tính chịu áp lực lớn nhất từ gia đình, Lâm Hồi nghĩ: Nhưng nhà tôi chỉ còn mỗi một người.
Ngay lập tức anh bình tĩnh lại.
Giống như ngọn cỏ gặp phải mồi lửa, tình yêu của Lâm Hồi bắt đầu bùng cháy mãnh liệt. Đối mặt với nó trong khi không có bất cứ kinh nghiệm gì, Lâm Hồi giống như trẻ con mới tập đi: Tập tễnh mà vội vàng.
Anh chợt nhận ra niềm vui trong công việc không bằng một câu khen ngợi của Hạ Kiến Sơn, một nụ cười hay một chút đụng chạm không đáng kể. Anh thận trọng rồi lại không thể kiềm chế mà chú ý mỗi biểu cảm, động tác và lời nói của Hạ Kiến Sơn, vừa chân thành vừa nhiệt tình.
Anh không thể cân bằng trái tim của chính mình, nó đã tràn đầy hình bóng của Hạ Kiến Sơn.
Lâm Hồi choáng váng.
Anh biến thành học sinh lao đầu vào yêu đương, đặt hết tâm tư vào người mình thích, thậm chí không ý thức được công việc đã bị ảnh hưởng.
Hạ Kiến Sơn dẫn anh đi báo cáo dự án cho ban lãnh đạo chính phủ, anh không chuẩn bị đầy đủ, cả quá trình nói năng lắp bắp, có mấy vấn đề không trả lời được, cuối cùng Hạ Kiến Sơn phải đích thân ra mặt.
Lâm Hồi xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Sau khi cuộc họp kết thúc, anh đứng trước bàn làm việc Hạ Kiến Sơn, cúi đầu, không nói lời nào.
Hạ Kiến Sơn không mắng anh, chỉ nhìn thẳng anh một lát rồi hỏi:
"Cậu cảm thấy phần thể hiện vừa rồi của mình thế nào?"
Lâm Hồi mím môi, hổ thẹn trả lời: Rất kém cỏi.
Hạ Kiến Sơn hỏi một vấn đề không liên quan:
"Lâm Hồi, cậu cảm thấy Vạn Trúc thế nào?"
Lâm Hồi ngẩng đầu, nét mày kiên định:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!