Sau khi chào tạm biệt nhà Lạc Đình, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn về nhà.
Trong bữa cơm, Hạ Kiến Sơn uống chút rượu nên Lâm Hồi lái xe. Đi ngang qua quảng trường Minh Nguyệt Hồ, Hạ Kiến Sơn đề nghị:
"Chúng ta sang bên đó đi dạo đi."
Bây giờ?
Lâm Hồi hỏi như vậy, tay đánh lái, xe quay lại, hướng về phía bãi đỗ xe của quảng trường.
Cái tên Minh Nguyệt Hồ xuất phát từ hình dáng giống trăng tròn của nó. Ở giữa là hồ, xung quanh là trung tâm thương mại và các tòa nhà cao tầng, vừa phồn hoa vừa náo nhiệt, bởi vậy tuy được biết đến là hồ nhân tạo nhưng đã dần trở thành một trong những địa danh nổi tiếng ở Kinh Hoa.
Đèn ở quảng trường đúng là được khảm dưới đất, nhìn qua giống như miêu tả của Lâm Hồi, như những vì sao đang tỏa sáng.
Hai người đi dạo quanh quảng trường, Hạ Kiến Sơn muốn nắm tay nhưng Lâm Hồi sợ đến mức rụt tay lại: Quá nhiều người.
"Bọn họ không quen chúng ta."
"Không, bị người ta chụp sẽ thành quen."
Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười:
"Anh có phải ngôi sao đâu, chụp được thì công khai thôi."
Lâm Hồi tận tình khuyên bảo:
"Không được, anh hãy nghĩ đến tập đoàn, nghĩ đến cổ đông, nghĩ đến cuối năm bận rộn như thế, phòng công tác xã hội sẽ điên mất."
Hạ Kiến Sơn thở dài:
"Trợ lý Lâm, làm sao bây giờ, anh chỉ là người thường, sẽ bị bệnh, sẽ lười biếng, sẽ tức giận, còn muốn nắm tay em công khai tản bộ dưới bầu trời đêm này."
Lâm Hồi nghe hắn nói vậy thì chột dạ vô cùng.
Anh nhìn xung quanh một lát, cuối cùng đi đến một chỗ vắng người, anh đội mũ lên, nhẹ nhàng kéo Hạ Kiến Sơn, đôi môi chạm nhanh vào má Hạ Kiến Sơn.
Vừa chạm vào đã rời đi.
Nụ hôn ngại ngùng này của Lâm Hồi khiến Hạ Kiến Sơn cảm thấy anh đáng yêu vô cùng.
Mùa đông, gió bên hồ hơi lớn, xung quanh người thì đeo găng tay, người đeo khăn quàng cổ, nói chung đôi tay vẫn bỏ trong túi, chỉ riêng tay Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi tùy ý đong đưa theo bước đi, đi tới đi lui, hai bàn tay thường đụng nhẹ, thi thoảng ngón tay sẽ móc vào nhau, sau đó buông ra rất nhanh, chờ đợi lần va chạm tiếp theo.
Bọn họ giấu tình yêu giữa đám đông, chỉ lén lút gửi gắm vào làn gió.
"Nói chút chuyện hồi đại học của em đi." Hạ Kiến Sơn mở miệng.
"Đại học? Cuộc sống đại học của em rất bình thường, phòng học, kí túc xá, thư viện, nói chung rất đơn giản."
"Có chuyện gì thú vị không?"
Lâm Hồi suy nghĩ một lát:
"Chuyện thú vị thì có nhiều, nhưng bây giờ anh hỏi, em chưa kịp nhớ ra, dù sao tốt nghiệp từ bao giờ rồi. À, có chuyện này, căng tin số hai trường em có món canh gà chan cơm ngon lắm."
Hạ Kiến Sơn:
"… Vẫn là cơm chan canh mà."
Lâm Hồi bật cười: "Đúng vậy, căng tin số hai cách xa kí túc xá chúng em nhưng cứ đến mùa đông là cả bọn đều phải chạy sang đó ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!