Cuối năm là thời gian bận rộn nhất nhưng vợ chồng Lạc Đình lại rảnh rỗi, nguyên nhân chủ yếu là Đậu Đậu – con gái bọn họ được ông bà đón về quê, hai vợ chồng hiếm khi có thời gian, bèn hẹn Lâm Hồi đến nhà ăn bữa cơm.
Nói là ăn chứ thực ra là tra hỏi.
Lúc Lạc Đình nghe tin Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn ở bên nhau, tiếng chửi thề của y lớn đến nỗi suýt đâm thủng màng nhĩ Lâm Hồi. Nếu không phải cả hai đều bận đi làm thì Lạc Đình đã mang rượu và lạc chạy đến nhà Lâm Hồi tán gẫu ba ngày ba đêm.
Vậy nên ngay sau khi tiễn bà nội và con gái ra sân bay, Lạc Đình đã nhắn tin cho Lâm Hồi: Nhanh lên, đồ ăn xong hết rồi, tớ và Lệ Lệ gào khóc đòi ăn, chỉ chờ cậu thôi.
Lâm Hồi: … Hai người có con lớn ngần ấy rồi đấy, rụt rè một chút được không?
Lạc Đình: Người trung niên như chúng tớ không cần rụt rè mà có lòng hóng chuyện một cách mãnh liệt.
Lâm Hồi: …
Cứ như vậy, Lâm Hồi đến nhà Lạc Đình dùng bữa, tiện thể nói rõ quan hệ giữa anh và Hạ Kiến Sơn. Sau một hồi Ồ ồ, Wow wow, Chẹp chẹp, Lạc Đình chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, vì thế hỏi luôn:
"Nghĩa là đến bây giờ, cậu vẫn chưa nói với anh ta là cậu thích anh ta từ lâu rồi?"
Vì sao phải nói?
"Đây không phải cơ hội tốt à? Hai người mới xác nhận quan hệ, hiện tại tình cảm thắm thiết, cậu vừa thổ lộ, Hạ Kiến Sơn chẳng lẽ không cảm động rưng rưng?"
Lâm Hồi bóc vỏ quýt, không hé răng.
Một lát sau, anh trả lời:
"Tớ cảm thấy không cần thiết, dù là ba năm, năm năm hay tám năm, yêu thầm là chuyện của tớ, hơn nữa tất cả đã qua rồi, hiện tại nhắc đến cứ thấy là lạ, như thể đang nói"Anh xem, em thích anh như thế đấy, anh cảm động không
", tớ không muốn dùng phương pháp đó trói buộc anh ấy, cứ thuận theo tự nhiên là được."
Lạc Đình nóng nảy:
"Thế này làm gì gọi là"trói buộc
"? Hơn nữa lạ chỗ nào? Chuyện này cậu phải nghe tớ, cậu là người thông minh, nhắc đến yêu đương thì cứ để tớ lo cho."
Lạc Đình bắt đầu giảng đạo lý: "Cậu có nhớ lần tớ tặng quà sinh nhật cho Lệ Lệ không? Tớ làm một album thủ công, khâu bằng chỉ, rất tốn công, tớ làm suốt hai ngày hai đêm.
Lúc tặng cho cô ấy, trước mặt thì giả vờ bình tĩnh, sau đấy lại nói ám chỉ với cô ấy rằng mình dụng tâm như thế nào, thức đêm ra sao, mấy lần đâm vào tay, khiến Lệ Lệ cảm động vô cùng – cậu phải dùng chiêu này cơ!Đừng nói linh tinh.
"Cố Văn Lệ ngồi bên cạnh gõ đầu Lạc Đình, đẩy đĩa nho đã rửa sạch về phía Lâm Hồi,"Lâm Hồi, đừng nghe anh ấy nói linh tinh, ăn nho đi.Anh nói linh tinh cái gì, cậu ấy yêu Hạ Kiến Sơn đấy, không phải Hạ Kiến, cũng không phải Hạ Sơn mà là Hạ Kiến Sơn!
"Cố Văn Lệ lắc đầu không để ý đến Lạc Đình, quay đầu nhìn Lâm Hồi:"Lâm Hồi, lời nói của Lạc Đình không đáng tin, em cảm thấy tuy hiện tại hai người ở bên nhau nhưng đôi khi anh vẫn suy nghĩ quá nhiều.
Anh có biết anh giống cái gì không?
"Lạc Đình và Lâm Hồi cùng nhìn về phía Cố Văn Lệ."Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, chúng em thường xuyên hẹn hò ở trung tâm thương mại. Ở cửa phía nam có một gian hàng cho LV, mỗi lần đi qua em đều ngắm một chiếc túi xách trong đó, em nhớ lúc đấy mình rất thích nó, rất muốn có được nó nhưng em không mua nổi.
Về sau Lạc Đình tích góp mấy tháng tiền lương mua nó tặng cho em.Anh biết không, ngày nhận được chiếc túi đó, em hạnh phúc vô cùng, không nói quá đâu, mỗi góc em đều chụp gần trăm bức.
Em rất quý trọng chiếc túi đó, ngày thường đi làm phải chen chúc trên tàu điện ngầm nên em không nỡ dùng, trừ phi có dịp quan trọng mới lấy ra, thậm chí vì nó mà em còn mua váy và giày phù hợp.Trên thực tế, nó chỉ là một chiếc túi xách thôi.
Nhưng bởi giá cả quá đắt đỏ mà trong lòng em không thể xem nó như một chiếc túi bình thường, không những thế tác dụng cơ bản của một chiếc túi còn không được tận dụng triệt để.Em cảm thấy Hạ Kiến Sơn đối với anh cũng như chiếc túi này. Anh ta là mặt hàng xa xỉ trong tủ kính, anh suy nghĩ rất lâu, nằm mơ đều muốn có được, nhưng khi anh ta xuất hiện trước mắt, anh lại nhận ra quá sang quý, anh luyến tiếc, anh cẩn thận gìn giữ, mặc dù anh không nghĩ như vậy nhưng lại không kìm chế được.Lâm Hồi há miệng.Đừng phản bác em, Lâm Hồi.Cố Văn Lệ thở dài,Thậm chí em cảm thấy anh không muốn nói cho Hạ Kiến Sơn biết anh thích anh ta từ lâu rồi cũng chỉ vì hy vọng ngày nào đó hai người chia tay, anh có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng.
"Lạc Đình kinh ngạc nhìn Lâm Hồi:"Không phải chứ, hai người đang nói gì vậy?!
"Lâm Hồi đặt quả quýt xuống:"Anh không nghĩ đến ngày chia tay, nhưng đúng là anh không dám mơ ước nhiều. Lúc em và Lạc Đình mới yêu nhau, hai người còn nghĩ về tương lai, sẽ làm việc và sinh sống ở đâu, mua nhà kiểu gì, trang trí ra sao, thậm chí còn đặt trước tên cho con cái.
Nhưng anh và Hạ Kiến Sơn không giống thế, không bàn đến chuyện hai bọn anh đã vượt qua lứa tuổi mơ màng thì riêng chuyện cả hai đều là đàn ông thì đã đủ hấp dẫn chú ý. Lúc yêu thầm không cần đắn đo nhiều, nhưng khi thực sự ở bên nhau, anh không thể không suy xét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!