Chương 30: (Vô Đề)

Khoảng thời gian Hạ Kiến Sơn đi công tác kéo dài hơn dự kiến, bữa ăn hẹn trước không thể không lùi lại. Lâm Hồi nhận được cuộc gọi từ Tiết Phái, trong lòng hụt hẫng vô cùng, không ngờ có ngày anh phải dựa vào Tiết Phái mới biết hành trình cụ thể của Hạ Kiến Sơn, cảm giác ấy thật sự không dễ chịu chút nào.

Sắp nửa tháng rồi, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi chưa có một cuộc nói chuyện riêng nào. Dường như hai người cách nhau một cánh cửa, hai người đứng hai bên đều hiểu nhưng không ai chịu bước ra bước đầu tiên.

Nghĩ lại cẩn thận thì thật ra như vậy mới là bình thường, giữa đồng nghiệp chỉ nói chuyện công việc là đủ rồi, chưa thấy ai rối rắm vì ông chủ và nhân viên không nói chuyện phiếm cả.

Chỉ có Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn, vốn như tàu hỏa chạy trên con đường định sẵn bất ngờ chệch đường ray, tiến không được, lùi cũng không xong, mắc kẹt ở đó, biến thành tình hình khó xử hiện tại. Lâm Hồi thở dài, không biết bao giờ đoàn tàu này mới trở lại quỹ đạo ban đầu.

Anh đang thất thần thì Annie gõ cửa đi vào, cô đặt túi tài liệu lên bàn, cười nói:

"Trợ lý Lâm, đồ của anh đây, tôi tiện đường mang cho anh luôn."

Cảm ơn.

"Cuộc họp thường niên năm nay có hai phương án, anh xem thử nhé?" Họp thường niên mỗi năm ở Vạn Trúc đều là bữa tiệc mời tất cả nhân viên tham dự, đương nhiên phải tổ chức hoành tráng.

Annie đặt văn kiện trước mặt Lâm Hồi, xem anh nghiêng về phương án nào hơn.

"Cô chọn đi, gu của cô vẫn hơn." Lâm Hồi tùy ý nhìn, bỗng nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra gửi một dãy số cho Annie,

"Bổ sung thêm màn biểu diễn của một ban nhạc, cô liên lạc với cậu ấy, hỏi ban nhạc cậu ấy có muốn biểu diễn ở bữa tiệc thường niên ở Vạn Trúc không."

Annie tò mò nhìn thoáng qua và hỏi: Đây là ai?

"Em trai sếp Hạ – Hạ Kiến Xuyên."

Annie kinh ngạc: Thật á?

Lâm Hồi gật đầu:

"Cậu ấy và bạn thành lập ban nhạc, cậu ấy là hát chính, hát khá hay. Cô cứ làm theo trình tự bình thường là được, không cần đề cập đến tôi hay sếp Hạ."

Ừ, tôi hiểu rồi.

À đúng rồi. Mắt thấy Annie sắp rời đi, Lâm Hồi nắm chặt bút trong tay, giả vờ như tự nhiên nhớ ra, mở miệng hỏi,

"Bên phía sếp Hạ… dự định bao giờ về?"

Annie ngẫm nghĩ:

"Hôm qua tôi nghe Lý Phong Hải bảo bên lão Phan có dự án cần tham khảo, tạm thời chưa có thông báo đặt vé máy bay."

Lâm Hồi gật đầu, không nói nữa.

Annie rời khỏi, Lâm Hồi do dự có nên báo với Hạ Kiến Sơn chuyện mời

"Thi nhân trên đụn cỏ khô" biểu diễn trong bữa tiệc thường niên hay không.

Tuy đây không phải chuyện lớn, Hạ Kiến Sơn không quan tâm nhưng hôm ấy Hạ Chiêu cũng tham dự, nếu ông thấy con trai trình diễn trên sân khấu không biết có tức giận hay không.

Theo cách nói của Hạ Kiến Xuyên, Hạ Chiêu vốn phản cảm chuyện cậu thành lập ban nhạc, vì tránh mâu thuẫn gia đình, tốt nhất vẫn nên báo với Hạ Kiến Sơn một tiếng.

Lâm Hồi cảm thấy hành động của mình như thêm việc cho Hạ Kiến Sơn, nhưng nói thế nào nhỉ, ít nhất anh có lý do để tiến lên một bước – việc này nhắn tin tương đối thích hợp nhỉ?

Lâm Hồi hít sâu, mở khung thoại với Hạ Kiến Sơn, nghiêm túc soạn một tin dài, xóa rồi lại gõ, đọc thầm mấy lần, kết quả không chờ anh sửa sang xong thì thấy khung thoại hiển thị

"Đối phương đang nhập tin nhắn".

Lâm Hồi dừng tay, đợi hồi lâu cuối cùng nhận được bảy chữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!