Chương 29: (Vô Đề)

Chín giờ tối, đèn đuốc ở Vạn Trúc sáng trưng.

Gần cuối năm, các công ty xí nghiệp tiến vào giai đoạn bận rộn nhất năm, Vạn Trúc cũng không ngoại lệ. Mấy hôm nay Lâm Hồi đều tăng ca, công việc xếp chồng, cảm giác như làm mãi không hết. Hôm nay anh xem báo cáo cả ngày, tới hiện tại đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Làm tiếp sẽ không hiệu quả, anh dứt khoát đứng dậy, vận động hoặc nghỉ ngơi một lát. Lúc Triệu Hiểu Hiểu tiến vào, Lâm Hồi đang đứng trước cửa sổ ngắm màn đêm.

Triệu Hiểu Hiểu đặt văn kiện xuống, cười nói:

"Trợ lý Lâm, dáng vẻ này của anh giống hệt sếp Hạ."

Hai chữ ngoài dự tính khiến Lâm Hồi rùng mình, quay đầu lại: Cái gì?

"Cái cảm giác anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài ấy, thật sự rất giống sếp Hạ, bình thường tôi hay thấy sếp đứng như thế."

Có lẽ quá mệt mỏi, Lâm Hồi mất mấy giây mới phản ứng kịp. Thật ra trước kia cũng có người bảo anh có điểm giống Hạ Kiến Sơn.

Lâm Hồi nghĩ thầm, nếu mọi người cũng đứng sau người mà mình ngưỡng mộ giống tôi, ngày này qua tháng khác, năm này sang năm nọ, thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng biểu cảm và hành động của người ấy, như vậy thì mọi người đều có thể trở nên tương tự người đó.

Nói đến thì hơi buồn cười, trước khi thích Hạ Kiến Sơn, anh đã vô thức bắt chước và làm theo hắn: Hạ Kiến Sơn mặc áo sơ mi màu đen, anh cũng muốn mua đồ tối màu; Hạ Kiến Sơn có một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, khi anh mua áo khoác sẽ không kìm chế được mà muốn mua màu nâu nhạt; thậm chí trong các buổi họp, Hạ Kiến Sơn thường có thói quen nhỏ, chúng cũng bị Lâm Hồi sao chép y nguyên.

Có hôm ăn cơm với Lạc Đình, ngón tay anh vô thức gõ mặt bàn, hồi lâu sau mới ý thức được mình đang làm gì.

Lúc ấy anh còn quá trẻ, không biết đó là dấu hiệu nảy mầm của tình yêu, chỉ cảm thấy mình biến thành một cậu nhóc làm theo người ta mà không hiểu kiểu gì, còn cười ha hả với Lạc Đình:

"Vạn Trúc đúng là ảnh hưởng đến người ta."

Về sau mới hiểu ra, không phải Vạn Trúc ảnh hưởng, mà từ lâu rồi, Hạ Kiến Sơn đã xâm chiếm trái tim anh.

Ban đêm thường dễ dàng khơi gợi dục vọng sâu nhất dưới đáy lòng, giống như một chốt mở, từ khi Triệu Hiểu Hiểu nhắc đến hai chữ sếp Hạ, đầu óc Lâm Hồi đã bị Hạ Kiến Sơn chiếm cứ. Lần này đi công tác, hai người gần như cắt đứt liên hệ:

Ngoài những văn bản báo cáo gửi qua email, suốt một tuần, bọn họ không nhắn tin hay gọi điện thoại. Nói thật ra, so với tần suất giao lưu trước đây, lần này giống như hai người cố ý lảng tránh liên lạc với đối phương. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi cúi đầu nhìn cổ tay mình:

Không lâu trước đây, nơi đó có một con bướm do chính tay Hạ Kiến Sơn thắt. Anh không hiểu hắn có ý gì, như ám chỉ bí mật nào đó, hoặc chỉ là vui đùa vô tâm, dù thế nào đều khiến Lâm Hồi suy đi tính lại, mãi không thể ngủ được.

Hạ Kiến Sơn có bản lĩnh đó, vô ý cũng có thể khiến trái tim anh bất ổn.

Lâm Hồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, anh rất nhớ hắn, nhớ hơn mỗi ngày trong quá khứ. Anh cảm thấy mình là kẻ dối trá nhất trên thế giới này, ngoài miệng thì nói xem như không xảy ra chuyện gì, nội tâm lại điên cuồng nhớ kĩ buổi tối mê say đó:

Anh nhớ ngón tay Hạ Kiến Sơn lướt qua từng tấc da thịt mình; nhớ giọng hơi khàn khi hắn ghé vào tai mình gọi trợ lý Lâm; nhớ ánh mắt gần như muốn nuốt anh vào bụng ngay lập tức…

Hết thảy đều khiến Lâm Hồi đắm say, đồng thời khiến anh tuyệt vọng.

Ninh Hải.

Trong phòng khách sạn, Hạ Kiến Sơn đứng cạnh cửa sổ sát đất ngắm cảnh đêm. 

Hai hôm nay thời tiết ở Ninh Hải không tốt, ban đêm không có sao, không có ánh trăng, trời đầy mây, âm u như thể sắp mưa.

Hạ Kiến Sơn nhớ lại những chuyện liên quan đến hắn và Lâm Hồi – từ một tuần trước đến mấy năm nay làm việc chung, rồi đến lần đầu tiên gặp mặt. Nghĩ tới nghĩ lui mới nhận ra nhiều năm qua chỉ có Lâm Hồi đứng vững bên cạnh hắn.

Dường như ngay từ lúc đầu, anh đã không giống mọi người, anh chưa từng sợ hắn.

Điều này rất kỳ diệu, bởi vì thân phận, địa vị cùng một số thứ khác mà Hạ Kiến Sơn luôn cảm thấy nhân viên trong công ty có gì đó sợ hắn, nhưng Lâm Hồi thì không. Đương nhiên có lẽ lúc đầu đi theo hắn không tránh khỏi hồi hộp nhưng đó là bởi hai người còn xa lạ, làm việc chưa phối hợp nhịp nhàng.

Không biết từ bao giờ, bọn họ tiến vào hình thức ở chung thế này…

Là cấp trên và cấp dưới nhưng lại không giống, là bạn bè nhưng lại không phải bạn bè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!