Sáng thứ hai, Lâm Hồi đến muộn.
Với chức vị của anh, đến muộn không phải là không thể. Nhưng khi Annie đứng ở thang máy nhìn thấy Lâm Hồi vội vội vàng vàng thì vẫn ngạc nhiên.
"Trợ lý Lâm, anh đến muộn?"
Lâm Hồi một lời khó nói hết:
"Đừng nói nữa, đã muộn rồi còn bắt xe, tài xế là tay lái mới, đi nhầm đường."
"Sao anh không lái xe?"
Lâm Hồi mất tự nhiên:
"Mang đi bảo dưỡng, còn chưa lấy về."
Sau khi vào văn phòng, Triệu Hiểu Hiểu mang văn kiện đến cho anh, Lâm Hồi vừa ký tên vừa giả vờ vô ý hỏi:
"Sếp Hạ có trong văn phòng không?"
"Có ạ, sếp Hạ đến rất sớm."
Lâm Hồi nhớ tới mấy tin nhắn trong Wechat, do dự nói:
"Tôi… lát nữa tôi có chuyện trao đổi với sếp Hạ, cô đừng cho ai vào quấy rầy."
"Vâng, bao giờ anh sang?"
"Chín rưỡi, không, chín giờ bốn mươi lăm phút, thôi, mười giờ. Mười giờ tôi sang."
Triệu Hiểu Hiểu không hiểu chín rưỡi và mười giờ thì hơn gì nhau, nhưng cô đã ghi nhớ:
"Vâng, lát nữa tôi vào xác nhận với sếp Hạ giúp anh."
Lâm Hồi vội vàng gọi lại:
"Không cần… Không cần phiền như thế."
Triệu Hiểu Hiểu cảm thấy hôm nay Lâm Hồi rất kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Hôm qua sau khi trò chuyện với Lạc Đình, Lâm Hồi đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ cố gắng làm lơ chuyện này, để quan hệ giữa hai người quay về trạng thái ban đầu. Đối với cả anh và Hạ Kiến Sơn, đây là lựa chọn tốt nhất.
Lạc Đình mắng anh hèn nhát, anh thừa nhận, anh hèn nhát, anh không can đảm và không tin tưởng sự việc ngoài ý muốn này này là cơ hội. Anh sợ biến cố, sợ thất vọng, sợ tình yêu của mình biến thành chê cười, cuối cùng chỉ còn khó xử.
Chi bằng để tất cả quay về vị trí vốn có, tuy không thể tiến thêm bước nào nhưng đảm bảo vững vàng và lâu dài.
Lâm Hồi đứng ở cửa, hít sâu một hơi rồi gõ cửa phòng.
Lúc anh tiến vào, Hạ Kiến Sơn vừa buông điện thoại. Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì ngẩn ra, đang định nói gì đó, thấy ánh mắt né tránh của đối phương thì ngậm miệng. Hạ Kiến Sơn hắng giọng, chờ Lâm Hồi mở lời.
Lâm Hồi bước từng bước, cuối cùng dừng lại cạnh góc bàn. Nơi đó có một quyển sách bìa màu đỏ, Lâm Hồi vừa nhìn sách vừa nói:
"Hôm đó, cảm ơn anh đã cứu tôi."
Hạ Kiến Sơn: Tôi…
"Anh nghe tôi nói đã…" Hô hấp Lâm Hồi bắt đầu dồn dập.
"Là… là loại thuốc kia… thật ra có thành phần thúc tình. Lúc ấy tôi chịu ảnh hưởng, không tỉnh táo nên có lẽ làm ra hành vi không lý trí, nó không đại diện cho ý muốn thật sự."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!