Chương 25: (Vô Đề)

Không ai nghe.

Triệu Kiến Hoa nhìn điện thoại nhíu mày:

"Sếp Hạ, làm sao bây giờ?"

Năm phút trước, Triệu Kiến Hoa đang lái xe đưa Hạ Kiến Sơn về nhà thì nhận được cuộc gọi từ Lâm Hồi, nhưng vừa kết nối và gọi một tiếng trợ lý Lâm thì đầu dây bên kia cúp máy.

Hạ Kiến Sơn ngồi hàng ghế sau ra lệnh: Gọi lại.

Triệu Kiến Hoa gọi lại, nhưng Lâm Hồi không nhấc máy.

Chẳng lẽ uống say? Triệu Kiến Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng khả năng cao là Lâm Hồi uống quá nhiều nên muốn nhờ người đến đón.

Hạ Kiến Sơn nhìn khung thoại của Lâm Hồi, mười lăm phút trước hắn vừa nhắn một câu Cậu ăn tối chưa, tới bây giờ còn chưa thấy Lâm Hồi nhắn lại.

"Đi đón cậu ấy trước."

Triệu Kiến Hoa:

"Sếp Hạ, tôi không biết trợ lý Lâm dùng bữa ở đâu. Buổi chiều tôi gọi hỏi có cần dùng xe không thì cậu ấy bảo chỉ có hai người ăn cơm, không cần phiền phức như thế."

Xe Hạ Kiến Sơn hiện tại đang đỗ ven đường, Triệu Kiến Hoa gọi lại, vẫn không có người nhận. Triệu Kiến Hoa lẩm bẩm:

"Rốt cuộc đi đâu nhỉ, nơi dành cho hai người ăn nhiều vô kể."

… Hai người… Ăn cơm…

Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì ngẩn ra, bỗng nhớ ra gì đó, vì thế tắt điện thoại: Đi Từ Uyển.

Đúng là trùng hợp, nơi Hạ Kiến Sơn đỗ xe rất gần Từ Uyển, Triệu Kiến Hoa chỉ tốn mấy phút để chạy đến nơi. Trước cửa là một chiếc xe, Triệu Kiến Hoa không thể tiến lên, bèn nhìn xung quanh xem có chỗ đỗ không, không ngờ lại thấy Lâm Hồi dựa vào một người đàn ông xa lạ bên cạnh chiếc xe kia, hình như say rồi, Triệu Kiến Hoa thốt lên: Trợ lý Lâm!

Không chờ Triệu Kiến Hoa dừng xe xong, Hạ Kiến Sơn đã mở cửa xe bước xuống.

Sơn Sơn ngồi ghế phụ nhìn thấy Hạ Kiến Sơn đầu tiên, trừng mắt, tưởng mình nhìn nhầm người – không chỉ riêng Kinh Hoa, mà cả nước cũng không có mấy người không biết Hạ Kiến Sơn.

Cho đến khi đối phương càng ngày càng tiến lại gần, cuối cùng dừng bên cạnh xe bọn họ, Sơn Sơn mới nơm nớp lo sợ túm tay A Pháo đang ngồi bên cạnh nghịch điện thoại:

"Anh… Anh Anh, Hạ… Hạ…"

Tiếng Sơn Sơn không lớn, sợ Hạ Kiến Sơn nghe thấy nhưng Phùng Anh đang ôm Lâm Hồi chuẩn bị lên xe đến khách sạn nên không chú ý tình huống xung quanh.

Sơn Sơn vội vàng xuống xe chạy đến cạnh Phùng Anh, khẩy eo cậu ra, nói thầm:

"Anh Anh, sao sếp Hạ lại đến đây?"

Cái gì?

Phùng Anh ngẩng đầu, đối diện với Hạ Kiến Sơn – Sắc mặt Hạ Kiến Sơn cực kỳ khó coi, dưới ánh đèn lờ mờ giống như một thanh kiếm có thể phóng ra bất cứ lúc nào, vừa lạnh lẽo vừa nguy hiểm. Tay cậu ta run rẩy, lập tức buông lỏng người trong lòng, Triệu Kiến Hoa thấy thế thì chạy lên đỡ.

Ánh mắt Hạ Kiến Sơn quét qua ba người, hắn không mở miệng, không ai dám nói trước, mấy người cứ giằng co như thế ở cửa.

Một lát sau, Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, mặt cười nhưng mắt không cười:

"Sếp Phùng đến Kinh Hoa sao không báo một tiếng để tôi sắp xếp người tiếp đón."

Phùng Anh lấy lại bình tĩnh, thầm mắng một câu trong lòng, nét mặt sợ hãi:

"Tôi đến đây vội vàng nên không dám quấy rầy sếp Hạ. Trước đó lại hẹn anh Lâm bữa cơm nên tranh thủ tập trung một buổi. Tối nay anh ấy uống không ít, chúng tôi định đưa anh ấy về nhà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!