Chương 22: (Vô Đề)

Cuộc sống đôi khi rất độc ác, cho bạn một viên kẹo nhưng không quên dội cho bạn một gáo nước lạnh. Lâm Hồi vượt qua một cuối tuần tuyệt vời, sau đó phải đánh đổi bằng tâm trạng của tuần tiếp theo.

Ngay từ đầu tuần, Hạ Kiến Sơn đã dặn anh đặt bàn ở nhà hàng Hoa Viên, Mẫn Giai có thời gian, hắn muốn dùng bữa tối với cô vào tối thứ năm.

Có lẽ đây là lần thứ hai nghe về vấn đề này nên Lâm Hồi bình tĩnh đến bất ngờ, thậm chí còn nhắc nhở:

"Anh có cần vé xem phim không?"

Hạ Kiến Sơn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: Mua đi.

Lâm Hồi tạm ngừng, rồi kiến nghị thêm:

"Với độ nổi tiếng của sếp Mẫn thì bao cả phòng sẽ thích hợp hơn."

Không cần.

Hạ Kiến Sơn cau mày,

"Cứ mua bộ phim mới nhất bên cô ấy đi."

Lúc bộ phim mới ra rạp, Mẫn Giai đã cử nhân viên đến Vạn Trúc tặng vé, hiện tại bộ phim sắp rút khỏi rạp, Hạ Kiến Xuyên vẫn lựa chọn nó. Lâm Hồi nghĩ thầm: Bộ phim này Mẫn Giai phải xem ít nhất chục lần rồi, Hạ Kiến Sơn chắc chắn không thể không biết.

Người ta xem phim rạp vì thật sự muốn xem phim, nhưng Hạ Kiến Sơn và Mẫn Giai chọn ra rạp chiếu phim có lẽ chỉ muốn cảm nhận bầu không khí gọi là hẹn hò.

Lâm Hồi cảm thấy khó thở, nhất thời không biết nên nói gì, bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hạ Kiến Sơn thấy Lâm Hồi đột nhiên im lặng, cũng đánh mắt nhìn theo:

Tòa nhà cách đó không xa thay quảng cáo mới, hình như một ngôi sao nam nổi tiếng làm phát ngôn thương hiệu cho một nhãn hiệu đồng hồ, quảng cáo to bằng nửa tòa nhà dưới ánh mặt trời cực kỳ bắt mắt. Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua: Cố Gia Nhiên.

Lâm Hồi bất ngờ: Anh biết cậu ta.

Lâm Hồi luôn cho rằng Hạ Kiến Sơn chỉ biết mấy ngôi sao mà tập đoàn từng hợp tác.

"Ông chủ của cậu ra ở cùng tiểu khu với tôi."

"… Ôn Ngân của Lam Hải?"

Ừ.

Lâm Hồi chần chờ một lát, sau đó hỏi:

"Anh có nghe nói… tin đồn của Ôn Ngân và Cố Gia Nhiên không?"Tin đồn gì?Là… Hình như bọn họ rất thân thiết, như là… một cặp.

"Lâm Hồi trả lời một cách mơ hồ, nhưng Hạ Kiến Sơn nghe hiểu. Hắn dừng bút, ngẩng đầu:"Lâm Hồi, đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi vấn đề này.

"Lâm Hồi chợt căng thẳng:"Tôi không hỏi anh.Cậu muốn hỏi tôi có cái nhìn thế nào về vấn đề này đúng không?

"Giọng Hạ Kiến Sơn bình tĩnh, hô hấp Lâm Hồi bắt đầu dồn dập, nhưng không phản bác, hình như đang đấu tranh với thứ gì đó. Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhìn trợ lý của mình:"Tôi không biết tại sao cậu lại để ý vấn đề này như thế, nhưng hiện tại tôi có thể trả lời nghiêm túc – Thật ra tôi không quá quan tâm vấn đề này, tình yêu đồng tính cũng được, dị tính cũng được, tôi thấy nó chỉ như củ cải trắng thôi, tùy theo nhu cầu.Đó là bởi bọn họ không liên quan gì đến anh đúng không. Nếu là người thân mà anh quan tâm, ví như anh có con…

"Hạ Kiến Sơn ngắt lời:"Giả thiết này không thành lập, tôi không có con.Lâm Hồi cứng người:Hoặc là… hoặc là…

"Lâm Hồi đang định nói Hạ Kiến Xuyên, nhưng lại nghĩ đến tình thân còn mỏng manh hơn không khí, chắc hẳn không thể xem là người thân của Hạ Kiến Sơn, anh lại hậm hực ngậm miệng. Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười:"Nếu bắt buộc phải ví dụ, chi bằng nói…

"Cái tên đã ở bên miệng, Hạ Kiến Sơn lại ý thức được gì đó, xấu hổ dừng lại. Nhưng nó khiến Lâm Hồi càng tò mò:"Ai?

"Không chờ Hạ Kiến Sơn trả lời, Lâm Hồi đã"Amột tiếng:Tôi biết rồi…

"Hạ Kiến Sơn đứng bật dậy:"Ý tôi là…Ông chủ Tiết!

"Hạ Kiến Sơn không hé răng. Hắn nắm chặt cây bút chưa kịp buông, cuối cùng dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Hồi, gật đầu:"Đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!