Cuối tuần này của Lâm Hồi không nhàn rỗi chút nào.
Sáng chủ nhật, Lâm Hồi còn chưa thoát khỏi cảm giác lâng lâng từ đêm hôm trước thì đã nhận được cuộc gọi của em trai Hạ Kiến Sơn. Hạ Kiến Xuyên nói tối nay ban nhạc bọn họ biểu diễn ở một quán bar nên mời anh đến chơi.
Lâm Hồi vốn định từ chối nhưng Hạ Kiến Xuyên thuyết phục nhiệt tình:
"Anh à, anh đến đi, anh đến nghe hát thử xem, em hát cũng xem như dễ nghe mà." Giọng điệu vô cùng khẩn thiết, Lâm Hồi nghe mà ngại từ chối nên đành đồng ý.
Nơi Hạ Kiến Xuyên biểu diễn tên là Bạch Tinh – một quán bar âm nhạc mới mở, trang trí đậm tính nghệ thuật. Lâm Hồi đến nhưng không thấy Hạ Kiến Xuyên, đến bên quầy cách sân khấu không xa tìm vị trí ngồi xuống, tùy ý gọi một loại đồ uống. Một lát sau, đồ uống còn chưa ra thì Hạ Kiến Xuyên đã tới.
Hôm nay Hạ Kiến Xuyên mặc áo sơ mi, tóc vuốt hết ra sau, nhìn qua trưởng thành hơn nhiều. Cậu vừa nhìn thấy Lâm Hồi thì hai mắt sáng lên:
"Anh, anh thấy em thế nào, đẹp trai không?"
Lâm Hồi nói đùa:
"Kém anh trai cậu một chút."
Vốn tưởng Hạ Kiến Xuyên nghe xong sẽ bất mãn, ai ngờ cậu tỏ vẻ đồng tình:
"Anh em là tuyệt đối rồi!"
Xem ra trưởng thành chỉ là ảo giác, bản chất vẫn ngốc nghếch.
Hai người hàn huyên một hát thì nghe thấy tiếng gọi: Xuyên Tử! Hạ Kiến Xuyên quay đầu ra hiệu, rồi nói với Lâm Hồi,
"Anh, lát nữa em lên lát, em bảo họ mang cho anh một đĩa trái cây." Lâm Hồi gật đầu.
Ban nhạc của Hạ Kiến Xuyên tên là
"Thi nhân trên đụn cỏ khô", có tổng cộng bốn người, ba nam một nữ, Hạ Kiến Xuyên là hát chính.
Bài thứ nhất Hạ Kiến Xuyên hát là một bản tình ca, có thể nghe ra cậu không phải ca sĩ chuyên nghiệp, thậm chí có thể nói là hơi vụng, nhưng cũng bởi vì vụng nên tình cảm trong giọng hát vô cùng chân thành. Không thể không nói, tính tình Hạ Kiến Xuyên trẻ con nhưng giọng hát không đến nỗi nào.
Hạ Kiến Xuyên hát ba bài liên tục, bài thứ tư mới đến sáng tác của chính bọn họ. Bài ấy tên là Đáp án, hình như là bài hát dẫn đến cuộc ẩu đả lần trước, Lâm Hồi lắng nghe, giọng Hạ Kiến Xuyên trong vắt, điệu nhạc du dương, câu từ đã được cải biên, phối hợp với nhau đúng là hoàn hảo.
Đây là một tác phẩm được đầu tư kĩ lưỡng.
Nói thật là vượt ngoài mong đợi của Lâm Hồi. Anh ngẫm nghĩ, không hổ là em trai Hạ Kiến Sơn, nếu biểu diễn trong cuộc họp thường niên của Vạn Trúc thì trả thêm tiền vẫn xứng đáng.
Ban nhạc biểu diễn đến mười rưỡi, sau khi kết thúc, Lâm Hồi, bốn người trong ban nhạc của Hạ Kiến Xuyên cùng hai người bạn nữa rủ nhau đi ăn bữa khuya – Hạ Kiến Xuyên ngồi xe Lâm Hồi, mấy người còn lại ngồi một xe, mọi người định đến một nhà hàng tên là Vòng quay số ăn nướng BBQ.
Trên đường đi, Hạ Kiến Xuyên hỏi Lâm Hồi cậu hát thế nào, có dễ nghe không, Lâm Hồi khen vài câu, nói cậu có thể ký hợp đồng và ra mắt luôn.
Hạ Kiến Xuyên bĩu môi:
"Không, Thi nhân trên đụn cỏ khô của chúng em là tự do."
Nghe thấy tên bạn nhạc, Lâm Hồi tò mò:
"Tại sao bạn nhạc của cậu lại lấy tên này?"
Hạ Kiến Xuyên lập tức hăng hái:
"Lúc trước em chọn môn tự học là thơ ca thường thức, thầy giáo lớn tuổi rồi nhưng rất hiền hòa, nhưng em nghe không hiểu, toàn ngủ thôi."
"Nghe rất ít, có phải thi hết môn xếp đầu tiên từ dưới đếm lên không?"
"Vâng, dù sao cả kỳ thầy nói gì em quên hết rồi, chỉ riêng có một câu em nhớ đến giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!