Ẩn mình sau những bức tường đá rêu phong của Oxford là con hẻm nhỏ lát đá cuội St. Helen"s Passage dẫn vào quán rượu cổ Turf Tavern. Thật dễ dàng bỏ qua con hẻm nhỏ khuất nẻo ấy nếu Shun không tình cờ bước vào trong một lần lang thang vô định. Một tấm biển đặt bên hẻm đã thu hút sự chú ý của hắn.
Turf Tavern
- Welcome.
Từ con hẻm nhỏ bước vào quán rượu có cảm giác bước qua một thế giới khác, tựa như bước vào quán Cái Vạc Lủng trong Hẻm Xéo vậy. Khoảng sân ngoài trời rộng lớn, tấm bảng ghi lại lịch sử từ thế kỉ 12 đầy tự hào, những gian nhà gỗ cổ kính và ấm cúng.
Suốt một tháng vạ vật tại Oxford, Turf Tavern đã trở thành địa điểm yêu thích thứ nhì để Shun trốn tránh những tiết học nhàm chán, chỉ sau những quán internet cafe trên đường Cowley Road.
Đó cũng là nơi hắn bắt gặp người bạn học mà hắn còn chẳng nhớ tên.
Ngồi ở góc khuất ngoài sân, mái tóc dài tới vai che đi khuôn mặt gầy gò trắng bợt, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn xuống những tập giấy trắng la liệt trên bàn. Từ cậu ta toát lên thông điệp rõ ràng: để tôi yên.
Shun không phải kiểu người hướng ngoại.
Hắn không có nhu cầu bắt chuyện, kể cả với bạn cùng lớp, nhất là khi đối phương đã trưng ra vẻ ngoài xa lánh xã hội như vậy. Nhưng quán đã hết chỗ, hắn ngồi xuống chiếc bàn còn lại cách đó không xa.
Người bạn học kia đôi lúc ngước lên và nhìn thấy hắn. Shun nhận ra ánh mắt sắc lẻm của đối phương quét qua mình, nhưng lại như đang nhìn vào nơi nào sâu thẳm phía sau. Cậu ta sau đó lại cúi xuống với đống ghi chép của mình.
Shun đưa mắt nhìn theo, và thấy trên đó là chi chít những công thức và biểu đồ toán học.
Cụ thể hơn là xác suất thống kê.
Không biết cậu ta có nhận ra mình không nhỉ? Shun nghĩ. Cậu từng cùng mấy đứa bạn tới rủ cậu ta chơi Valia vào tuần trước, nhưng cậu ta nói không có ý định lập tài khoản. Một kẻ khó gần. Dù Shun có hướng nội thì cũng chưa tới mức tự cô lập bản thân như vậy.
Mà cậu ta cũng trốn tiết như mình, lại ra đây ngồi giải toán sao?
Shun không suy nghĩ thêm. Ly Oxford Blue của hắn đã được đem ra. Hắn nhấp một ngụm, chẳng nhận ra loại bia này có gì khác biệt. Hắn chỉ muốn thư thả tâm hồn trong không gian này, ngắm nhìn bầu trời xám xịt của đất nước mà hắn xa lạ. Hắn dễ chịu với quán rượu cổ kính nhuốm màu huyền bí của lịch sử.
Nhưng thành Oxford này, nước Anh u buồn này, thậm chí là địa cầu tẻ nhạt này luôn mang lại cảm giác không dành cho hắn.
Cái tên Nakatomi Shunsuke, người cha xuất thân nông dân luôn muốn gây dựng lại thời hoàng kim của dòng họ, người mẹ quyền lực chẳng bao giờ xuất hiện trước truyền thông, căn phủ nằm ẩn khuất nơi Tokyo náo nhiệt. Tất cả đều không dành cho hắn. Hắn không thuộc về bất kì đâu.
- Làm sao để khắc chế Paladin nhỉ?
- Hả?!
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên, như phát ra từ cổ họng một người nhiều năm không giao tiếp. Nó khiến cậu giật nảy mình.
- Cậu có chơi Valia mà, phải không?
Bất ngờ bị bắt chuyện bởi người bạn học u ám kia, Shun có chút lúng túng.
- Ờ ừm, đúng rồi. Cậu hỏi về Class Paladin trong Valia phải không? Class đó rất khó chơi, đa phần player tôi gặp đều feed cả. Cưỡi ngựa dùng kiếm thì khó căn thời điểm đánh trúng đối thủ, còn xuống ngựa thì càng tù hơn.
Một số Paladin cũng biết chơi đấy, nhưng là lúc trên ngựa thôi, đánh họ ngã ngựa là phế.
- Thực tế là vậy nhỉ
- Người bạn học kia cúi mặt xuống, hai bàn tay đan vào nhau
- Valia cũng mới phổ biến được 3 tháng gần đây, đương nhiên người chơi chưa thể thuần thục được Paladin.
Cậu ta lại hí hoáy ghi chú gì đó lên giấy.
- Nhưng theo những giả định trong đầu tôi, Paladin là một trong những Class phiền nhất. Nếu họ sử dụng Song Kiếm kết hợp với phán định của Long Sword, khoảng trống gần như không có.
Trừ khi… chẳng lẽ đúng như cậu ta nói, phải loại bỏ được frame bị khựng do phán định lúc va chạm vũ khí…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!