Chương 2: Cắm chuột vào đi, Henry

Có không ít người chơi game online quan tâm tới cốt truyện và thế giới game. Theo đó, 54 tòa thành trên cõi Valia là những di sản để lại từ một nền văn minh xưa cũ.

Hàng ngàn năm đã trôi qua, cho tới khi những Adventurer, chính là những người chơi, tìm tới thế giới này và bắt đầu tận dụng những gì còn sót lại.

Nhiều người tin rằng 54 tòa thành ấy ẩn giấu một bí mật, một kho tàng đồ sộ chẳng hạn, và chỉ khi nào một bên kích hoạt toàn bộ 54 thành, bản đồ dẫn tới kho báu mới xuất hiện. Hoặc đại loại một thứ gì đó tương tự như thế.

Càng ngày càng có nhiều giả thuyết được đặt ra, tựu chung chỉ xoay quanh lý do vì sao hai phe phải lao vào chiến đấu một sống một còn: chiếm được toàn bộ 54 tòa thành trên vùng đất Valia.

Kho tàng bí mật trong lời đồn kia dẫu có quý giá bao nhiêu, suy cho cùng cũng chỉ là một kho báu trong thế giới ảo. Đa phần mọi người đều không quá tha thiết với nó là bao.

Các người chơi năng nổ tham gia cuộc chiến này phần vì sự háo thắng cố hữu của một người chơi điện tử, lại một phần lớn khác vì dòng tiền tươi thóc thật khổng lồ được đẩy vào trò chơi này.

Đúng thế, là tiền tươi thóc thật.

===

Shun khó chịu cựa mình trong bộ vest mới mà hắn vừa lụm ngoài cửa tiệm nào đó trên phố. Bộ đồ được may thủ công bởi lão nghệ nhân người Pháp nào đó, thằng sale có xì xồ một tràng mà hắn nghe không ra, cùng với đôi giày seamless oxfords bằng da cordovan do gã Paolo gì đó chính tay làm ra, một năm chỉ bán có 10 cặp.

Hắn chẳng có thường thức gì dăm ba thứ đồ Tây này, hắn chỉ bước vào tiệm và hỏi loại nào đắt tiền nhất.

Giày dép gì đâu mà cứng như đá! Hắn vừa bước đi trên đại lộ lát đá, vừa lầm bầm rủa. Giày da vốn cần thời gian đầu để break in cho vừa chân, mà hắn nào biết điều đó. Last giày phương Tây cũng thon dài, vốn không phù hợp bàn chân bè ngang của châu Á, hắn cũng nào để tâm.

Là một nhị thiếu gia mang hai dòng máu Trung Nhật, cả đời hắn đã khi nào phải đóng thùng như vậy để tiếp đón bất kì ai?

Cha Shun là một chính khách người Nhật.

Ông ta xuất thân từ một gia đình nông dân ở Fukui. Đi lên từ hai bàn tay trắng, ông năng nổ và nhiệt huyết, luôn là gương mặt sáng ngời trên các mặt báo và truyền hình. Trái ngược với sự hào nhoáng nổi bật ấy, mẹ của Shun lại kín đáo và lặng lẽ.

Ít ai biết rằng, gia tộc Hoa Kiều của bà âm thầm kiểm soát một phần ba nước Nhật và có tầm ảnh hưởng rất lớn tại Hàn Quốc.

22 năm sống trên đời, Shun luôn là con cừu đen của gia đình. Anh trai hắn đã trở thành Thư ký Thủ tướng Nhật vào năm 28 tuổi, em gái hắn cũng chuẩn bị tốt nghiệp Luật Harvard và chuẩn bị trở thành nghiên cứu sinh khi mới 19 tuổi.

So với họ, một kẻ bỏ ngang 3 trường Đại học chỉ sau một tháng nhập học và từng đốt hàng chục triệu đô vào những thú vui vô bổ như hắn quả thực là nỗi thất vọng khôn xiết trong mắt cha mẹ.

"Rốt cuộc hoài bão cuộc đời con là gì? Niềm đam mê của con là gì? Con hẳn phải có một mục đích trong cuộc đời này, thay vì là một kiếp phù du vô nghĩa phải không?"

Mẹ đã từng hỏi hắn điều ấy.

Ở độ tuổi 61 và đang dần trở thành người có tiếng nói nhất toàn gia tộc, bà vẫn nhẹ nhàng và lịch thiệp với chính các con của mình.

Con thích game.

Hắn đáp lại một câu gọn lỏn, sau đó quay lưng bước ra ngoài. Từ ngày đó tới nay đã hơn một năm trời, và hắn vẫn chưa về nhà. Có thể coi đây là một lần bỏ nhà ra đi chăng? Hắn chẳng rõ.

Hình như cả gia đình chẳng ai cảm thấy rằng hắn đã bỏ nhà đi, vì mọi hóa đơn tiêu xài của hắn vẫn đều đều gửi về báo nhà, và cũng có thể vì căn nhà đó dù có thiếu bóng hắn cũng chẳng ảnh hưởng gì.

"Down on the boulevard, they take it hard They look at life with such disregard~~"

Hắn vừa khẽ ngâm nga, vừa rẽ vào một hẻm nhỏ khuất lối.

===

Chắc chắn chẳng ai nghĩ rằng bên trong ngôi nhà ống cũ kỹ với cửa vào hẹp chỉ vừa cho một người lách qua lại là nơi câu lạc bộ gặp mặt.

Một quầy lễ tân nhỏ khuất sau cánh cửa, và một cụ già người Hoa lưng còng với bộ tuxedo bóng bẩy lặng yên đứng sau. Cụ già người Hoa và tuxedo, thật khó nghĩ rằng họ lại được đặt chung một câu trần thuật. Cụ thấy hắn bước vào, không hề cử động, cũng chẳng mở một lời chào.

Nơi đây có quy tắc im lặng tuyệt đối.

Hắn bước tới, chìa ra tấm card. Đây là lần đầu tiên hắn tới đây. Không khí trong căn nhà nhỏ không đến mức âm u ngột ngạt, ngược lại khá mát mẻ dễ chịu. Một mùi vani thoang thoảng sộc vào mũi hắn, gợi nhắc Shun nhớ tới bộ bàn uống trà được làm từ gỗ sồi Pháp của cha mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!