Việc Trưởng công chúa dùng khoa cử để tư lợi vẫn chưa có kết luận rõ ràng.
Thế nhưng, tấu chương đàn hặc Trưởng công chúa từ khắp nơi đổ về như mưa, chất cao ngất ở điện Cần Chính, vượt cả tấm bình phong.
Nào là vụ án g.i.ế. c người ở Giang Châu, vụ án diệt môn ở U Châu, cưỡng đoạt con gái nhà lành, chiếm đoạt ruộng đất của dân, mua quan bán tước, nuôi dưỡng quân sĩ riêng, bàn luận xằng bậy việc triều chính...
Từng tội ác tày trời, khiến người nghe phải rùng mình kinh hãi.
Hỗn trướng! Hoàng thượng nghiến răng, nắm chặt quyển tấu chương màu vàng cuối cùng, dùng son đỏ như m.á. u phê lên:
"Trẫm đối với nàng xưa nay vốn đã khoan dung! Vậy mà nàng lại không biết hối cải! Nếu tra ra được lần này nàng thật dám nhúng tay vào khoa cử, làm lung lay gốc rễ quốc gia, trẫm quyết không bao giờ tha thứ nhẹ tay!"
Trước khi đích thân thẩm vấn vụ án khoa cử, Đại Lý Tự đã dùng đủ hình phạt tra tấn lên người Lý Hoài Tố.
Nhưng dù bị khảo vấn thế nào, Lý Hoài Tố vẫn một mực khai rằng, việc gian lận trong kỳ thi khoa cử là do một mình hắn gây ra, tuyệt không liên quan đến Trưởng công chúa và Phò mã.
Tại Đại Lý Tự, hoàng đế uy nghiêm ngự trên chủ vị để xét án. Đương triều thừa tướng, Đại Lý Tự khanh và các quan viên khác đứng hầu hai bên để phụ thẩm.
Trưởng công chúa, Phò mã Tiêu Du, Lý Hoài Tố, Vương Hoán và hơn hai mươi vị tân khoa tiến sĩ đều bị áp giải lên điện.
Giang Hàn Nghiên, Bạch Oản Oản và các nhân chứng khác cũng được truyền gọi đến chờ ở ngoài điện.
Ta cải trang thành thường dân, trà trộn vào đám đông đứng sau lan can để quan sát. Vương Hoán và đám tân khoa vội vã dập đầu lạy van, khai ra rành rọt mọi chuyện hối lộ:
"Chúng thần đã dâng cho Lý Hoài Tố vạn lượng bạc trắng, hẹn nhau ở trang thứ ba bài thi, câu đầu tiên phải dùng bốn chữ [ Bất Luận Ra Sao]. Như vậy, Lý Hoài Tố sẽ bảo đảm cho chúng thần có tên trên bảng vàng."
Đại Lý Tự khanh kính cẩn dâng lên hoàng đế bài thi của hơn hai mươi người, quả nhiên ai nấy đều dùng ám hiệu kia.
Hoàng đế xem xong, sắc mặt trầm xuống như nước, phất tay, bảo Đại Lý Tự khanh tiếp tục thẩm vấn.
Vương Hoán và đồng bọn khai ra số bạc đã hối lộ, Đại Lý Tự khanh cẩn thận ghi chép từng khoản.
Số tiền mà Lý Hoài Tố thu nhận hối lộ, đã lên đến ba mươi vạn lượng bạc trắng!
"Lý Hoài Tố, ngươi mượn khoa cử để tư lợi, chứng cứ rành rành, ta ác tày trời!"
Ba mươi vạn lượng bạc trắng, một người dân cày cấy, có dốc cạn sức lực, nhịn ăn nhịn uống năm ngàn năm cũng chưa chắc kiếm được!
Mà đó lại là cả một đời khổ sở đèn sách của biết bao nhiêu sĩ tử!
Bách tính nghe vậy, lòng đầy căm phẫn, nhặt trứng gà, rau cải ném về phía Lý Hoài Tố.
Một quả trứng gà trúng ngay giữa trán hắn, lòng trắng trứng lẫn lòng đỏ nhầy nhụa chảy xuống gò má.
Hoàng đế lập tức sai người đến phủ của Lý Hoài Tố:
"Mau tịch thu toàn bộ số bạc mà hắn đã tham ô!"
Đại Lý Tự khanh lại nghiêm giọng hỏi:
"Lý Hoài Tố, ngươi còn có đồng đảng nào khác không?"
"Tội thần lầm đường lạc lối, tất cả đều do một mình thần gây ra, chỉ xin bệ hạ ban cho cái chết."
"Chết đến nơi rồi mà còn dám giấu giếm! Ngươi hãy xem tờ cáo trạng này đi! Truyền gọi nhân chứng Bạch Oản Oản ở Tiêu Tương Viện!"
Tờ cáo trạng của Bạch Oản Oản bị ném xuống chân Lý Hoài Tố, nàng bước vào điện.
Lý Hoài Tố nhặt tờ cáo trạng lên, vẻ mặt không thể tin nổi: Oản Oản?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!