Giang Hàn Nghiên đưa Bạch Oản Oản đến khuê phòng ta để học đàn. Cầm nghệ của Bạch Oản Oản khá cao siêu, có thể xếp vào hàng đầu năm ở kinh thành.
Nhưng khi nàng gảy đàn, trong tiếng tơ có thừa sự quyến rũ, mà thiếu đi khí phách. Ta liền dốc lòng truyền dạy cho nàng mọi điều. Ta đem những năm qua lĩnh hội được về cầm nghệ, cùng những chuyện tai nghe mắt thấy bên ngoài, đều tường tận kể cho nàng.
Dần dà, trong những khúc nàng đàn, đã mang theo vẻ cao thâm.....
Ngoài Tiêu Tương Viện, Bạch Oản Oản trang nhã ngồi sau rèm châu, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên dây đàn, một khúc [Hạc Trùng Thiên] như dòng suối trong veo chảy róc rách.
Lại tựa như cánh hạc lẻ loi vỗ mạnh, bay thẳng lên tận mây xanh. Ta dùng khăn che mặt, khoác kín áo choàng, ẩn mình trong căn phòng ta cạnh phòng nàng, lắng nghe tiếng đàn.
Cứ như thế, nếu tiếng đàn của nàng có chỗ nào sơ suất, ngày hôm sau ta liền nhắc nhở nàng sửa đổi, để nàng ngày càng tiến bộ trong cầm nghệ.
Ngày đầu tiên, khúc nhạc này thu hút vô số bậc tao nhân mặc khách, nhưng Lý Hoài Tố vẫn không xuất hiện.
Ngày thứ hai, danh tiếng [Hạc Trùng Thiên] vang vọng khắp kinh thành, Lý Hoài Tố vẫn không đến.
Ngày thứ ba, rất nhiều kỹ nữ ở các thanh lâu nhạc phường khác trong kinh thành bắt chước [Hạc Trùng Thiên], nhưng tiếng đàn không ai sánh bằng Bạch Oản Oản, Lý Hoài Tố vẫn bặt vô âm tín.
Mãi đến ngày thứ mười, cỗ xe của Lý Hoài Tố mới dừng trước cổng Tiêu Tương Viện.
Tiếng đàn réo rắt như mưa xối xả trước mái hiên. Ánh mắt Lý Hoài Tố xuyên qua lớp rèm châu, dừng lại trên thân ảnh Bạch Oản Oản.
Hắn chăm chú nhìn kỹ nữ đang gảy đàn sau rèm, dù không thể thấy rõ dung nhan, nhưng trong đáy mắt đã ngập tràn vẻ kinh diễm.
Một khúc dứt, lại một khúc khác vang lên.
Khi Bạch Oản Oản ngừng tay, hắn vẫn còn dư âm, đứng dậy muốn bước về phía rèm châu.
Thế nhưng, ngay lúc đó, Tiêu Cảnh Minh vội vã xông thẳng vào Tiêu Tương Viện. Tiêu Cảnh Minh xông lên lầu:
"A Ý, rõ ràng là tiếng đàn của A Ý!"
Hắn định xé toạc tấm rèm châu, nhưng bị đám hộ vệ của Tiêu Tương Viện ngăn cản:
"Tiêu quận vương, xin đừng quấy rầy Bạch Oản Oản gảy đàn."
Tiêu Cảnh Minh hắn thèm để ý, một cước đá văng tên hộ vệ:
"Cái gì mà Bạch Oản Oản? Nhất định là A Ý!"
Hắn thô bạo giật mạnh tấm rèm châu xuống, những hạt ngọc vỡ b.ắ. n tung tóe. Bóng dáng Bạch Oản Oản hiện ra không chút che đậy. Nàng môi đỏ như son, mắt trong như nước thu, ngón tay thon dài xanh như hành đang dừng trên dây đàn.
Ánh sao trong đôi mắt Tiêu Cảnh Minh, trong nháy mắt tan biến, hắn lảo đảo lùi về phía sau.
Trong đôi mắt Lý Hoài Tố, tựa như có ngọn lửa bùng cháy trong khoảnh khắc.
Tiêu Cảnh Minh ngã ngồi xuống đất, lẩm bẩm: Sao có thể...?
Kỹ nữ đứng đầu nghe tiếng vội vàng bước ta, chân trần khẽ chạm đất, đỡ lấy cánh tay hắn, giọng nói ngọt ngào:
"Quận vương cuối cùng cũng đến, những ngày qua, thiếp nhớ ngài đến hao gầy!"
Tiêu Cảnh Minh không chút thương tiếc đẩy nàng ra, giọng băng giá: Cút!
Hắn đứng dậy loạng choạng bước đi. Kỹ nữ nọ còn muốn nhào ta ôm lấy hắn. Tiêu Cảnh Minh ghê tởm né tránh:
"Còn dám dây dưa với ta, ta sẽ khiến ngươi không nhìn thấy ánh bình minh ngày mai!"
Kỹ nữ nọ nước mắt lưng tròng, tiếng khóc thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!