Chương 15: (Vô Đề)

Vậy mà ta, kẻ mang mối thù diệt môn, lại vô tình gả cho con trai của kẻ thù. Giọng ta nghẹn ngào, gần như vỡ vụn:

"Lời nói trong lúc say rượu, sao có thể tin là thật?"

Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, kiên định:

"Trong rượu có thuốc nói thật, hắn không thể nói dối được."

Những thủ đoạn nơi chốn lầu xanh, ta đương nhiên hiểu rõ. Nhưng tại sao tất cả mọi chuyện lại tàn nhẫn đến mức này?

Tiêu Du, công công của ta, hắn phải là bạn cũ của phụ thân ta sao?

"Rốt cuộc, Trưởng công chúa và gia tộc họ Thẩm ta có mối thâm thù sâu nặng đến mức nào?"

"Thủ lĩnh ám vệ không rõ nguyên nhân cụ thể." Hắn dừng lại một chút, giọng điệu mang theo chút dò xét:

"Nhưng nàng có nhớ không, trong giấc mơ, mỗi lần nàng gặp ta, đều là ở một khu vườn bí mật. Ta là đồ đệ của phụ mẫu nàng, vậy tại sao họ lại không bao giờ cho ta gặp người ngoài?"

Ta đột ngột ngước nhìn hắn, trong lòng dấy lên một dự cảm mơ hồ:

"Thân thế của ngài... có liên quan đến tất cả những chuyện này sao?"

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm:

"Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng thuở nhỏ ta chưa từng sống ở phủ họ Thẩm. Có lẽ thân thế của ta, chính là nguyên nhân sâu xa khiến Trưởng công chúa ra tay diệt tộc họ Thẩm."

Nước mắt chực trào ra, trong lòng ta cuộn trào vô vàn câu hỏi:

"Rốt cuộc ngài là ai?"

Hắn tiếp tục:

"Ta nói ra, nàng có dám tin không? Nhất định nàng đã biết chân tướng. Phục hồi bản nhạc phổ còn dang dở kia, có lẽ nàng sẽ nhớ lại tất cả."

Bản nhạc phổ?

Ta lẩm bẩm lặp lại, trong đầu chợt lóe lên những mảnh ký ức mờ ảo:

"Ta luôn cảm thấy bản nhạc phổ ấy rất quen thuộc... Ta đã từng nhìn thấy nó rồi sao?"

"Chắc chắn là nàng đã từng thấy."

Giọng hắn quả quyết.

Ký ức chợt ùa về, ta nhớ lại cảnh tượng năm ngoái, khi Trưởng công chúa kiên quyết đòi cùng ta về U Châu tế tổ.

"Thảo nào Trưởng công chúa nhất định phải đi cùng ta về U Châu. Bà ta xưa nay vốn dĩ hắn quan t@m đến chuyện của ta, lần đó bà ta khăng khăng đòi đi, chắc chắn là còn có âm mưu gì khác!"

Hắn khẽ cười lạnh:

"Trên đường từ U Châu trở về kinh thành lần đó, khi các người gặp phải bọn sơn tặc, hắn phải bà ta đã trực tiếp đá nàng xuống xe để chiếc xe ngựa chạy nhanh hơn sao?"

Ta khẽ gật đầu.

Trong giọng hắn ẩn chứa sự mỉa mai:

"Đức hạnh của bà ta như vậy, hắn lẽ nàng không nhận ra từ lâu sao? Những năm qua, nàng là mất trí nhớ, hay là đã hoàn toàn mù quáng? Vì Tiêu Cảnh Minh, nàng lại cam tâm nhẫn nhục để bà ta làm bà mẫu?"

Không hiểu vì sao, hắn đột nhiên trở nên giận dữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!