Lam Lam và Lương Kỳ là khuê mật, ở cái huyện nhỏ này đại hộ không nhiều, bọn họ không có nhiều lựa chọn bạn bè, chỉ cần là những cô gái cùng tuổi thì đều là bạn của nhau, thấy Lương Kỳ có chút thất thần nhìn theo hướng Vân Tranh đi mất, cười nhẹ:
- Chẳng lẽ đó là phu quân mà cô muốn?
Chẳng phải trước kia hay nói lang quân trong mộng phải giống như thơ của La Phu cơ mà.
Lương Kỳ chẳng những không xấu hổ mà còn trừng mắt chỉ đám thiếu niên đang bị Ngũ Câu hòa thượng mắng mỏ:
- Trượng phu trong thi ca mãi mãi chỉ có ở thi ca thôi, cô nhìn đám ngu xuẩn trước mắt đi, chẳng lẽ lựa chọn bọn chúng?
Cứu người không biết, giờ giết người cũng không xong, nghe xem bọn chúng nói cái gì, khăn đen che mặt, bông vải lót đế dày, chọn một đêm không trăng, tay cầm dao nhọn, dao trắng đâm vào, dao đỏ rút ra, có phải đọc ( Liệt hiệp truyện) tới ngu rồi không?
Lam Lam nhìn đám thiếu niên kia, khẽ thở dài:
- Phận nữ nhi chúng ta luôn phải chịu thua thiệt, đây đâu phải chuyện chúng ta có thể tự định đoạt.
- Chuyện cả đời của ta, ta nhất định phải đấu tranh, không để người khác tùy tiện an bài. Lương Kỳ nói nhỏ hơn nữa:
- Vân Đại khác biệt với người ta, cô thấy chúng ta có nên ở phía sau giúp huynh ấy một chút không? Ít nhất so với đám người kia, huynh ấy sống giống nam nhân hơn.
Khi hai nữ tử thì thầm với nhau thì Ngũ Câu bực bội phất tay, nói với đám thiếu niên:
- Hoặc có mưu mà nhát, hoặc có gan mà vô tri, Ngũ Câu ta tuy là kẻ thô bỉ, nhưng là người đi khắp bắc nam, há bị mấy trò con nít của các ngươi làm hại, sao bây giờ người trẻ tuổi các ngươi kém cỏi như thế, đến chuyện giết người cũng không biết?
Rồi chỉ Tiêu Vô Căn:
- Chỉ còn ngươi là chưa nói, có cao kế gì? Hay cũng như đám vô dụng này.
Tiêu Vô Căn chắp tay nói hết sức đường hoàng:
- Đại sư, vãn bối là người đọc sách thánh hiền, lòng dạ thẳng ngay, chưa từng bao giờ nghĩ tới chuyện giết người. Đại sư thứ lỗi, vãn bối thà nhận thua chứ không suy tính chuyện ác độc như vậy được.
Ngay cả Lương Kỳ nghe câu này cũng sáng mắt lên, lắc vai Lam Lam đầy vẻ hâm mộ, đám thiếu niên như chết đuối vớ được cọc, nhao nhao cả lên.
- Tiêu huynh nói đúng lắm, bọn vãn bối đều là con nhà lương thiện, tất nhiên không biết làm cách giết người.
- Vãn bối tới một con gián còn chẳng dám giết.
- Đại sư xin ra đề khác, câu hỏi này quá bất công.
Ngũ Câu nhìn Tiêu Vô Căn lần nữa, như muốn đánh giá lại hắn, quả thật từ bề ngoài tới cử chỉ lời nói đều không bắt bẻ được, nhưng ông ta là ai chứ, tiếp tục phẩy tay:
- Tiểu tử khá đấy, nhưng chiêu lấy lui làm tiến này còn chưa đủ để lấy giản thư đâu, thôi về cả đi, lão nạp cho các ngươi thêm cơ hội đêm nay về suy nghĩ, mai xem các ngươi có tiến bộ không?
Lam Lam tiểu nha đầu, bảo cha ngươi lão nạp hỏi, sao lâu rồi không có tác phẩm nào vấn thế, thi đàn thiếu đi cha ngươi thật vô vị.
- Vâng, Lam Lam nhất định sẽ chuyển lời.
Tiêu Vô Căn nhìn nàng, nhưng Lam Lam chỉ lắc đầu, đành thở dài cùng đám thiếu niên kia từ biệt.
Đám thiếu niên nam nữ đi cả rồi, lão đạo sĩ nhai cọng hành, lười nhác nói:
- Ông đi hỏi thiếu niên kia, có khi được đấy, những thiếu niên này dù nghĩ kế gì thì chỉ nói suông thôi, còn y thực sự muốn giết ngươi, biết đâu giúp ông kết liễu cái mạng thừa này.
- Lão đạo, ông quá lời rồi, một người đọc sách sao tùy tiện nảy ý giết người như thế? Nghe thấy Tiếu Lâm lần thứ hai nhắc nhở mình, Ngũ Câu không muốn để ý cũng không được, ông biết người bạn già này không bao giờ nói chơi:
- Ta biết ông nhìn trúng đệ đệ thông tuệ của y, muốn nó theo ông, nhưng ta cảnh cáo ông lần nữa, bỏ ý định này đi, nếu không nguy hiểm đấy, thậm chí có lẽ đã muộn rồi, có khi bây giờ y đã chuẩn bị đối phó với ông, loại người này bình thường lành như tượng đất, song chạm vào vảy ngược là chết.
Lão đạo lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm, nhờ linh cảm nhạy bén này mà không ít lần thoát chết, y thực sự muốn giết ông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!