Một thanh niên tuổi chừng mười bảy mười tám, vóc người cao lớn mà rất cân đối chứ không thô, người mặc trường bào mào vàng nhạt đi ra, mũi thẳng, hàm góc cạnh rõ nét, lông mày rộng, mắt sáng như sao, phong độ nổi bật hơn người, từ xa đã chắp tay nói:
- Vân thiếu huynh mời vào, gia tổ đã nhắc mấy lần rồi.
Người đó tuy chào y nhưng mà ánh mắt lại nhìn Tịch Nhục một cách hết sức càn rỡ không hề che dấu, Vân Tranh không thoải mái, song bên ngoài đúng phép tắc đáp lễ:
- Để tôn ông đợi lâu là Vân Tranh không đúng, giờ xin vào thỉnh tội.
- Mời! Thanh niên nói xong xoay người đi luôn:
Phủ trạch rất bề thế mà không hề xa hoa, mặt đất trải gạch nung, hoa viên bên trái hoa nghênh xuân vàng nhạt đang nở rộ, phía bên phải thì lại trống trơn, chỉ có một sân rộng, nhìn những vết lõm xuống thì đoán có nhiều người thường xuyên tập võ ở nơi này, dưới mái hiên có một cái giá binh khí, toàn loại binh khi hạng nặng như thanh long đao, phương thiên kích, ngân thương, theo Vân Tranh biết, những thứ này đều phạm lệnh cấm, ngoài quân doanh ra thì không đâu được có, nhà quan cũng thế, không biết vì sao có thể quang minh chính đại bày ở đây.
Thanh niên kia thấy ánh mắt nghi hoặc của Vân Tranh thì tự giải thích:
- Gia tổ xuất thân quân ngũ, từng theo thái tông hoàng đế viễn chinh biên ải, hiện tuy là quan văn, nhưng tiếc không bỏ thứ này, cho nên bày trong nhà làm kỷ niệm.
- Té ra tôn ông còn từng là quân nhân, thất kính, thất kính.
- Thất kinh mà biết lão phu ở gian trong của Hạnh Hoa Lâu lại không gặp là đạo lý gì? Một ông già tóc trắng quắc xuất hiện ở cửa lớn giọng hỏi:
- Chỗ ô uế sao dám gặp trưởng bối, sợ lão tiên sinh biết tiểu tử lưu luyến hoa cỏ nên mới vội vàng trốn chạy. Vân Tranh điềm nhiên giải thích, mang giỏ măng, giỏ chuột trúc đặt lên thềm đá, chắp tay nói:
- Tiểu tử xuất thân hàn vi, chỉ có chút tâm ý, mong tiên sinh thu nạp, để tiểu tử bớt áy náy.
- Đương nhiên là phải thu, trong những thứ này có ba phần vốn thuộc về lão phu, chiêu mượn hoa hiến phật này người dùng thuần thục đấy. Tiêu chủ bạ cười vui vẻ:
- Chỉ một phát hiện nho nhỏ giúp Đậu Sa huyện có con đường kiếm tiền mới, tiêu trừ được hai mầm họa, anh hùng xuất thiếu niên, người xưa quả không lừa ta.
- Tôn ông nói vậy là làm hư tiểu tử rồi, tiểu tử tài đức gì mà xứng với hai chữ anh hùng.
Lão già này khen mình không để ý tôn tử của ông ta đứng bên không cao hứng, tiếp tục thế này khác quái gì lão hãm hại mình.
- Giờ dù chưa xứng, nhưng nếu như ngươi có thể liên tục vượt tam quan thi huyện, thi phủ, thi viện thì lời lão phu không quá chút nào, có biết năm nay Đậu Sa huyện chỉ có 5 người thi đồng sinh không, đó là tính cả ngươi đấy, cho nên tìm người đảm bảo cho ngươi rất dễ, lão phu mặt dày làm tọa sư là muốn hưởng nhờ vinh quang của ngươi.
Thiếu niên kia đã tỏ ý khó chịu ra mặt rồi, Vân Tranh vội chắp tay:
- Tới giờ còn chưa thỉnh giáo đại danh huynh trưởng, thật thất lễ.
- Tại hạ Tiêu Vô Căn, tự Sung Dung, nay đang học ở học phủ Thành Đô.
Vân Tranh lập tức hiểu ra người này là ai, nam đinh duy nhất còn lại của Tiêu gia, có lẽ vì thế lấy tên xấu cho dễ nuôi, vội lần nữa thi lễ:
- Thì ra huynh trưởng chính là vị tú tài đầu tiên của huyện ta trong vòng mười lăm năm qua, tiểu đệ đã mộ danh từ lâu, hôm nay mới được gặp, thật may mắn.
Vân Nhị rất không thích đại ca mình phải khúm núm trước người ta, lớn tiếng nói:
- Lão gia gia, cháu cũng đi học, cho cháu đi thi, nhất định sẽ thành tú tài ít tuổi nhất huyện mình.
Thế là mọi ảnh mắt đều đổ dồn vào thằng nhóc ba tuổi đưa hai tay cầm quả khô với bánh ăn, nó không những ăn còn không ngừng đưa cho nha hoàn bên cạnh, bảo nàng cất đi cho mình, lát nữa trên đường về thong thả ăn.
- Ấu đệ không biết phép tắc, là lỗi Vân Tranh không biết dạy bảo.
- Không sao, không sao. Lão chủ bạ cười phá lên, gật gù:
- Quả nhiên huynh đệ một mạch, còn bé đã đã có chí lớn thế rồi, được, hay ăn chóng lớn, mấy năm nữa đủ tuổi, lão gia gia sẽ đưa cháu đi thi.
Vô Căn huynh chỉ cười nhạt không thôi, ánh mắt nhìn Vân Đại nửa khinh thường nửa thương hại, làm Vân Đại không hiểu nguyên do.
Sau khi ngồi xuống, lão chủ bạ giảng giải tỉ mỉ quy củ cuộc thi cho Vân Tranh nghe, nếu là ở huyện khác tất nhiên không đơn giản như thế, nhưng đây là huyện Đậu Sa, cả huyện có năm người đi thi, đề thi do huyện tôn đưa ra, đề mục khảo thí sẽ không hoang đường quá mức, huyện tôn sao có thể cố ý ngăn cản tiền đồ học sinh trong huyện mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!