Tôi vội cúi đầu xuống, tránh để lộ vẻ sắp cười thành tiếng.
"Vậy cô đi làm thêm đi."
Nhiếp Sâm không cho cô ấy cơ hội từ chối.
Đại tiểu thư yếu ớt đáp:
"Tôi chẳng biết làm gì cả, tôi sợ khổ mà."
Đây là câu tôi đã dạy cô ấy.
Nhiếp Sâm giật lại thẻ ăn của mình, vẻ mặt vô cùng khó chịu:
"Còn tưởng cô là đại tiểu thư thật đấy!"
Đại tiểu thư rơm rớm nước mắt, hỏi: Ý anh là sao?
"Người như Thẩm Tuyết còn biết đi làm kiếm tiền, tại sao cô lại không?"
29
Lúc này, Thẩm Tuyết đi tới.
Mặc dù quầng thâm dưới mắt rõ mồn một nhưng nụ cười trên mặt cô ta lại rất chân thật.
Từ hôm bị ba mẹ tôi kéo đi, cô ta không quay về ký túc xá ở nữa mà chuyển ra ngoài ở cùng họ.
Ba mẹ tôi đối xử với cô ta tốt vô cùng.
Ngày nào cô ta cũng mang theo hoa quả để ăn, bảo là ba mẹ cô ta chuẩn bị cho.
Tan học, ba mẹ tôi còn đứng đợi ở cổng trường để đón cô ta, nói là để bù đắp cho tuổi thơ của cô ta.
Cô ta kể, ở nhà mình chẳng khác gì đại tiểu thư.
Ba mẹ tôi nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, chỉ sợ cô ta tan ra mất.
Cô ta đi làm thêm, ba mẹ tôi cũng đưa đón hàng ngày.
Thẩm Tuyết bê một phần đồ ăn chay ngồi xuống, nhiệt tình nói với đại tiểu thư:
"Tinh Thần, nếu cô cũng nghèo rồi, vậy thì đi làm thêm cùng tôi đi. Trên đời này không có ba mẹ nào không đúng cả, chúng ta làm sao có thể báo đáp hết tình yêu thương của họ được. Thôi thì đừng gây thêm phiền phức cho họ nữa."
30
Nhiếp Sâm trò chuyện với Thẩm Tuyết.
Thẩm Tuyết lại bắt đầu kể về việc ba mẹ tôi đối xử với cô ta tốt thế nào.
Nào là buổi tối sợ cô ta mệt nên làm đồ ăn khuya, ngày nào cũng quan tâm chăm sóc cô ta, vân vân và mây mây.
Hiện tại, Thẩm Tuyết làm bốn công việc.
Trước đây là ba, giờ thì cô ta vừa ở cùng ba mẹ tôi, vừa dạy thêm cho một học sinh vào buổi tối.
Ba mẹ tôi chắc sợ cô ta bỏ đi nên ngày nào cũng đưa đón, cô ta lại thấy họ tốt.
Nhưng cũng có cái lợi, đó là mấy tên lưu manh kia chắc sẽ không dám động vào cô ta nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!