19
Hôm sau, chúng tôi đến ký túc xá nam để thăm Nhiếp Sâm. Vì chân bị thương nên anh ta không tiện lên xuống giường, được chuyển qua một phòng của quản lý ký túc xá.
Trên bàn của anh ta đầy mì gói, đồ đạc thì bừa bộn hết cả lên. Đại tiểu thư nhìn thấy cảnh tượng này liền muốn xắn tay áo dọn dẹp.
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy lập tức cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Không thể tước đi cơ hội chịu khổ của người khác… Không thể tước đi…"
Tôi hài lòng nở nụ cười, quay sang Nhiếp Sâm, tỏ vẻ ân cần:
"Nhiếp Sâm, chúng tôi đến thăm anh. Chân anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Anh ta nhìn chúng tôi một lượt, ánh mắt lướt qua đôi tay trống không của chúng tôi rồi lại nhìn ra sau lưng cũng chẳng có gì, yếu ớt nói: Đỡ hơn nhiều rồi.
Tôi tiện tay lấy một quả chuối từ rổ hoa quả của người khác mang đến, vừa bóc vừa nói với đại tiểu thư:
"Đại tiểu thư, không phải cậu rất quan tâm Nhiếp Sâm sao? Mau thể hiện sự quan tâm của mình đi!"
Lần này, ánh mắt Nhiếp Sâm nhìn đại tiểu thư đã không còn khinh thường như trước, ngược lại còn có chút mong chờ.
Đại tiểu thư lập tức nói:
"Nhiếp Sâm, anh nhớ dưỡng thương cho tốt nhé. Tôi rất quan tâm đến anh, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, anh cứ nói với tôi!"
Nhiếp Sâm chần chừ một lúc rồi nhỏ giọng nói:
"Tôi… tôi vay tiền Thẩm Tuyết để đóng viện phí, giờ lại không thể đi làm. Nếu cô có thể giúp đỡ thì…"
Lời gợi ý quá rõ ràng rồi!
Đại tiểu thư quay sang nhìn tôi, vẻ mặt như đang chờ chỉ thị. Tôi mỉm cười đầy khích lệ.
Cô ấy hít một hơi sâu, cố gắng kìm nén sự thương cảm:
"Nhiếp Sâm, tôi biết bây giờ anh đang rất khó khăn. Nhưng tôi tin rằng với sự nỗ lực của mình, anh nhất định sẽ vượt qua thôi! Tôi luôn ủng hộ anh!"
Nhiếp Sâm: …
Thẩm Tuyết: …
20
Hai người họ đấu võ mồm suốt một lúc, nói toàn những lời vô nghĩa.
Tôi ăn hết trái cây của Nhiếp Sâm rồi vỗ tay, kéo đại tiểu thư đi ra ngoài.
Sau đó, chúng tôi thỉnh thoảng lại đến thăm Nhiếp Sâm, mỗi lần đại tiểu thư đều rất hài lòng, vì để Nhiếp Sâm tiếp tục dụ dỗ cô ấy khiến cô ấy cảm thấy anh ta nhiệt tình hơn nhiều.
Tôi nói với đại tiểu thư:
"Nhìn thấy chưa? Cậu không còn dùng tiền để làm anh ta mất mặt nữa, giờ anh ta đối xử với cậu rất nhiệt tình phải không?"
Đại tiểu thư gật đầu mạnh.
Đúng lúc tôi đang tận hưởng cuộc sống học đường không lo nghĩ gì thì ba mẹ tôi và em trai tôi đến tìm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!