Chương 12: (Vô Đề)

Nụ cười của chú Chu lập tức đông cứng:

"Tiểu thư nói gì vậy, tất nhiên tôi là tài xế của cô rồi."

"Nhà tôi không có ai họ Hứa cả. Nếu chú còn gọi nhầm, tôi sẽ đổi một người tài xế có trí nhớ tốt hơn."

… Dạ, dạ.

Chú Chu khởi động xe, lưu luyến liếc nhìn Hứa Văn Kính.

Trong nguyên tác, ngoài bố mẹ tôi ra, những người xung quanh tôi đều nghĩ Hứa Văn Kính rất tốt.

Dù anh ta ăn bám không biết xấu hổ, họ vẫn cho rằng anh ta có cốt cách, còn tôi mới là kẻ ngang ngược, ép buộc anh ta.

Tôi nhìn qua cửa sổ, thấy Hứa Văn Kính đang mở khóa chiếc xe đạp.

Trong nguyên tác, buổi sáng anh ta ra vẻ không cần chìa khóa xe và thẻ ngân hàng tôi đưa.

Nhưng sau những cuộc đấu tranh nội tâm đầy mâu thuẫn, anh ta vẫn lái chiếc xe tôi tặng, đi lại giữa bệnh viện và trường học; vẫn dùng thẻ ngân hàng của tôi để thanh toán viện phí cho mẹ.

Thế mà anh ta còn tỏ ra như thể tôi ép buộc anh ta, làm anh ta chịu ấm ức.

Nhưng giờ anh ta chẳng có gì cả.

Hai mươi cây số đường đi, cộng với viện phí đắt đỏ, anh ta sẽ giải quyết thế nào đây?

4

Gần đến kỳ thi đại học, trời nắng càng lúc càng gay gắt.

Khi tôi đã về nhà, vừa ăn dưa hấu vừa làm bài tập, Hứa Văn Kính mới mồ hôi nhễ nhại dừng lại trước cổng bệnh viện.

Làm bài tập xong, tôi gọi điện cho mẹ:

"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Con có chuyện muốn nói với mẹ."

"Chuyện gì thế? Chú Trần bị bệnh, mẹ đang ở bệnh viện thăm ông ấy."

"Bệnh viện nào? Con qua đó gặp mẹ."

Sau khi có địa chỉ, tôi bảo chú Chu đưa mình đến bệnh viện.

Vừa bước qua sảnh thu phí, tôi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Bác sĩ Lâm, xin hãy làm phẫu thuật cho mẹ tôi trước. Tiền tôi sẽ nghĩ cách trả sau."

Người đàn ông được gọi là bác sĩ Lâm thở dài:

"Bệnh viện có quy định, không nộp tiền thì tôi cũng không làm gì được. Trước đó cậu còn nợ viện phí, tôi đã cố hết sức rồi. Nếu trong vài ngày tới cậu vẫn không trả được tiền, mẹ cậu sẽ phải làm thủ tục xuất viện."

Hứa Văn Kính bị gạt sang một bên, tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất.

So với dáng vẻ cao ngạo buổi sáng ở trường, giờ đây anh ta như trở thành một người hoàn toàn khác.

Hóa ra Hứa Văn Kính cũng có lúc phải cúi đầu.

Vậy thứ gì khiến anh ta kiêu ngạo trước mặt tôi đến vậy?

Phải chăng là tình yêu ngu ngốc, mù quáng của nữ phụ trong truyện?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!