Tôi là nữ phụ truyện cứu rỗi.
Khi biết được rằng mình sẽ mất sạch tài sản, thậm chí hẹo vì đỡ d.a. o cho nam chính trong tương lai, tôi đã thức tỉnh.
Hiện tại nam chính mới mười tám tuổi, mặt câng câng, giọng điệu đầy chán ghét:
"Đừng mơ đến chuyện tôi nhận bất cứ thứ gì từ cô."
Được thôi.
Tôi lập tức giật lại chìa khóa và thẻ ngân hàng, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của anh ta, vẫy tay chào:
Bai bai nha.
1
Sau giờ tập thể dục giữa giờ, Hứa Văn Kính hùng hổ chặn tôi lại, ném một chùm chìa khóa và thẻ ngân hàng xuống trước mặt tôi:
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ cô."
Anh ta ngừng lại một chút, lạnh lùng nói thêm:
"Và đừng lãng phí thời gian lên tôi, tôi sẽ không bao giờ thích cô đâu."
Tôi đứng dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi không thể hiểu nổi, Hứa Văn Kính nghèo đến mức không có tiền ăn, mỗi ngày còn phải chạy hơn hai mươi cây số để chăm sóc mẹ đang ốm, tại sao anh ta lại không chịu nhận chiếc xe và thẻ tôi tặng?
Cũng như tôi không hiểu được, tôi từng tiếp xúc với bao chàng trai vừa đẹp trai vừa xuất sắc hơn anh ta gấp bội, vậy mà tại sao tôi lại cứ khăng khăng bám lấy anh ta, để rồi trở thành
"con chó l.i.ế. m chân" của Hứa Văn Kính, người mà toàn bộ trường số 3 đều khinh thường?
Những suy nghĩ kỳ quặc đó vừa xuất hiện liền bị một sức mạnh vô hình nào đó ép xuống.
Ngay sau đó, giống như một con robot đã được lập trình sẵn, tôi cắn môi đầy hèn mọn và lấy lòng, nhặt chìa khóa và thẻ ngân hàng lên, cẩn thận đưa đến trước mặt anh ta:
"A Kính, tôi không phải đang cho anh, chỉ là tôi thương anh thôi."
Trong mắt Hứa Văn Kính tràn đầy sự chán ghét:
"Sự thương hại của cô khiến tôi thật sự buồn nôn."
Anh ta đột ngột giơ tay đẩy tôi một cái, tôi không đứng vững, liền lăn xuống cầu thang.
Cơn chóng mặt dữ dội ập đến.
Trong đầu tôi bỗng xuất hiện thêm một đoạn ký ức.
2
Tôi chính xác là nữ phụ trong truyện cứu rỗi học đường.
Hóa ra tôi chỉ là một nhân vật phụ trong truyện.
Người mà Hứa Văn Kính thực sự yêu, là ánh trăng sáng thuở thanh xuân của anh ta… Thẩm Mộ Đình.
Thế nhưng nửa năm sau, mẹ của Hứa Văn Kính qua đời, anh ta thi trượt đại học.
Dưới áp lực chồng chất, anh ta chấp nhận đến bên tôi, nhận sự tài trợ của gia đình tôi để đi du học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!