Bởi vì vừa có kết quả kỳ thi tháng cho nên cơ bản mỗi tiết đều giải đề. Lục Giai Ý vượt qua một ngày vô cùng khó quên.
Ở triều đại của cậu, khoa thư sinh phải học chủ yếu là minh kinh và tiến sĩ, bên trong lại có ví dụ như mực nghĩa, thiếp kinh, sách vấn, nội dung thơ phú vân vân. Những cái khác như minh toán, minh pháp vân vân, chỉ đọc lướt qua mà thôi.
Chỉ sau khi phân tới vị trí cụ thể nào cấp trên mới tìm người tiến hành đào tạo chuyên môn. Cậu trời sinh hiếu học, hiểu biết so với đồng khoa coi như nhiều hơn nhưng so với học sinh thời hiện đại vẫn kém rất nhiều. Ví dụ như số học cậu căn bản nhìn không hiểu, hoàn toàn là đọc thiên thư.
Ăn một miếng không mập ngay* được. Lục Giai Ý định từng bước từng bước đến.
(Ý nói không thể vội vàng mà phải ngày ngày tích lũy xây dựng nên)
Trước tiên học tốt môn ngữ văn cậu quen thuộc nhất, đi đầu là đem những chữ xa lạ nhớ kỹ lại nói.
Nhưng cậu tự mình học thực sự rất khó. Cậu đến cả ghép âm cũng không biết. Ngược lại là viết chữ nhiều, sau khi quen bút bi, cậu phát hiện chữ cậu viết càng ngày càng dễ nhìn hơn. Cái này cũng tính là một sự tiến bộ có tính an ủi.
Chỉ là viết cả một ngày, lúc ăn cơm tối tay cậu cầm đũa đều run cả lên. Từ Lâm nói:
"Tớ phát hiện cậu gần đây tư thế cầm bút rất kỳ cục. Cậu cầm như vậy nhất định rất mệt. Cậu phải cầm thế này…"
Y nói liền dùng đũa làm mẫu cho Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý cũng biết tư thế cầm bút của mình không đúng, cậu sửa rất nhiều ngày rồi nhưng trước đây quen dùng bút lông, rất khó thoáng cái liền sửa. Cho nên bây giờ tư thế của cậu không giống cầm bút lông cũng chẳng giống cầm bút bi.
"Cậu với Thích Dương ngồi chung thế nào?"
Từ Lâm hỏi.
"Rất tốt. Chỉ là không thể nào nói chuyện." Lục Giai Ý nói.
Cả nửa ngày nói không được một câu.
Nhưng mà như vậy cũng không phải chuyện xấu. Cậu cảm thấy so với loại lắm lời như Giang Triều thì càng tốt hơn.
Mỗi người tự làm chuyện của mình, hai bên không làm phiền lẫn nhau.
"Bọn tớ đang bàn luận, Thích Dương kia có phải là mặt liệt không?"
Hả?
"Mặt liệt. Lý Hiểu Lôi ngồi đằng trước tớ nói, mặt của anh họ cậu ta thần kinh có vấn đề, liền là nửa bên mặt không thể cử động, vẫn luôn phải châm cứu. Cảm giác Thích Dương cũng giống như mặt không thể cử động, Nhất Trung không có người thấy qua mặt hắn có biểu tình!"
Lục Giai Ý vừa kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười, nói:
"Không thể nào, tớ sẽ để ý xem."
Sau bữa tối từ nhà ăn trở về, trên bàn đặt một phong thư màu hồng, cũng không biết nữ sinh nào gửi Thích Dương, đặt tới bên của cậu.
Cậu liền đem bức thư kia dịch sang bên Thích Dương, tự mình đem cà mên cất xong, bắt đầu đọc sách.
Thích Dương lại là tận lúc chuông kêu mới trở về, cầm lá thư trên bàn nhìn nhìn, lần này không vứt, bỏ vào trong ngăn bàn.
Hắn có biết có người hoài nghi mặt hắn bị liệt không? Lục Giai Ý thầm nghĩ.
Lục Giai Ý cố gắng học cả một ngày, bạn cùng bàn của cậu thì lại chơi cả một ngày.
Thích Dương đeo tai nghe đọc tiểu thuyết, cuốn tiểu thuyết vừa to vừa dày, gọi là cái gì Ma Tôn Đại Lục. Trang bìa cực kỳ bắt mắt, là một nữ nhân hở đùi lộ ngực, mặc quần áo cổ trang.
Nữ nhân cổ đại làm sao có thể mặc thứ quần áo không có mặt mũi như vậy, cậu cảm thấy mặc so với quần áo bóng rổ còn lộ liễu hơn. Bộ ngực muốn phóng ra ngoài, đùi cũng lộ hết, thật là nóng bỏng.
Vừa nhìn liền biết không phải thứ tiểu thuyết đứng đắn gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!