Lục Giai Ý lần đầu tiên đi tàu hỏa, rất vui vẻ.
Hai người mỗi người một cái balo, Thích Dương còn kéo theo một rương hành lý rất to. Ông Thích đưa cho họ một túi đồ ăn:
"Cầm trên xe đói thì ăn nhé."
"Trời chưa sáng đã tới rồi."
Thích Dương tuy nói vậy nhưng vẫn bốc một nắm nhét vào trong túi quần, còn dư để cho ông Thích mang về.
Lần đầu gặp an kiểm*, lần đầu đi qua địa đạo, lần đầu được ngồi xe lửa. Cả hành trình Lục Giai Ý đều rất thích thú, tuy là nửa đêm nhưng cậu chẳng hề mệt chút nào.
(kiểm tra an ninh)
Chặng đường chỉ 5 tiếng đồng hồ nhưng Thích Dương vẫn mua vé nằm. Lục Giai Ý nằm giường dưới hắn nằm giường giữa. Hắn bảo Lục Giai Ý ngủ một lúc nhưng cậu nào có ngủ được, đi khắp cả toa xe, căn bản không chịu ngồi yên.
Thích Dương cũng không tới giường giữa nằm, ngồi ở giường dưới nhìn Lục Giai Ý. Có lúc cậu đi hồi lâu không về hắn liền thò ra hành lang nhìn một cái.
Đáng tiếc nhất là trời quá tối, không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài. Bởi vì đang là nửa đêm, trong buồng xe cũng tối đen một mảnh.
Đại khái chạy qua chạy lại mười phút, Lục Giai Ý cuối cùng yên tĩnh lại, ngồi xuống bên người Thích Dương, nhỏ giọng nói:
"Tớ vừa gặp được một chị cùng lên tàu với chúng ta, ở giường số 4, chị ấy muốn tới Lan Châu."
Thích Dương ừ một tiếng, đem chăn dồn thành một cục ở phía sau để cậu dựa vào.
Hành khách giường trên giường dưới xung quanh đều đang ngủ, có người đàn ông còn ngáy rất to. Lục Giai Ý kéo cánh tay Thích Dương:
"Cậu cũng nằm một lúc đi."
Thích Dương liền cùng cậu nằm xuống, chăn hơi ngắn, đầu hai người cụng vào một chỗ. Trong buồng xe tối đen, chỉ có ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có ánh sáng vụt qua. Lục Giai Ý nói:
"Đây là lần đầu tiên tớ ngồi xe lửa đấy."
Thích Dương ừ một tiếng.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng nằm, nghe tiếng xe rầm rập. Lục Giai Ý cảm thấy nằm như vậy có chút khó chịu, giường không đủ rộng, nằm ngang cả nửa người đều lộ ra bên ngoài. Cậu liền nghiêng người sang phía Thích Dương, một chân gác lên đùi hắn.
Cậu định ngủ à?
Thích Dương hỏi,
"Cậu ngủ thì tớ lên trên nằm."
"Không ngủ, cậu ngủ à?"
"Vậy chúng ta cứ thế này đi."
Lục Giai Ý bỗng cảm thấy rất thân thiết với Thích Dương.
Thực sự là giương mắt chẳng có bạn bè nào, chỉ có một mình Thích Dương.
"Mẹ cậu có biết tớ đến không?" Cậu hỏi.
Biết. Hắn nói.
"Vậy người kia, bố dượng cậu ấy?"
"Cậu nói chú Toàn? Ông ấy cũng biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!