Lục Giai Ý nằm mơ, thấy mình vẫn là Phương Thanh Diệm. Nửa đêm không ngủ nằm dưới cửa sổ hoa nghe tiếng mưa, nha hoàn ở bên cạnh pha trà. Lửa than vải bốc lên màu lam trong trẻo, không nhanh không chậm.
Đèn lồng vàng chiếu ra ao sen ngoài cửa sổ, trong ánh đèn giọt mưa rơi nghe tí tách.
"Nhất dạ vũ thanh lương đáo mộng, Vạn hà diệp thượng tống thu lai."
Cậu ngâm.
(Dịch nghĩa: Một đêm tiếng mưa lạnh đến giấc mộng, vạn lá sen đưa thu đến)
Một hồi chuông gấp gáp phá vỡ phần thanh thản điềm tĩnh này. Lục Giai Ý còn không quen tiếng chuông báo thức. Lúc đột nhiên bị tiếng chuông gọi dậy bị dọa đến mức tâm hồn yếu ớt cũng bay mất một nửa. Cậu dụi dụi mắt ngồi lên, thấy ngoài cửa sổ còn tối đen.
Ngồi trên giường sờ nửa ngày mới đem chuông báo thức tắt đi.
Nhưng bên ngoài đã có một chút tiếng động. Cậu mặc quần áo ra cửa, thấy đèn phòng khách đang sáng, bên ngoài truyền tới tiếng cối đá.
Lâm Anh Tử đã xay tương rồi.
"Nhân sinh có ba nghề khổ, lái đò nghề rèn và bán đậu hũ."
Đậu hũ của Lục gia đều là làm bằng tay, tại Phú Xuyên đã coi như hiếm thấy rồi. Bây giờ đều là đậu hũ làm bằng máy là nhiều. Chẳng qua đây cũng là buôn bán nhỏ, thuần thiên nhiên, nguyên chất nguyên vị. Đầu năm nay, càng là thủ pháp chế tạo truyền thống, nhà giàu càng thích.
Bên ngoài cuối cùng cũng mưa. Hạt mưa tí ta tí tách rơi trên mái che cối xay.
Mẹ, con giúp mẹ.
Lâm Tú Anh thấy cậu đi ra, vội vàng nói:
"Đừng đừng, con mau rửa mặt đi học đi. Mẹ ở đây sắp xay xong rồi."
"Không sao, còn sớm mà. Hôm nay trời mưa, chắc không tập thể dục buổi sáng đâu."
Lục Giai Ý vẫn khăng khăng muốn giúp bà. May là chỉ còn một ít cuối cùng, Lâm Tú Anh liền đứng sang bên cạnh, mừng rỡ nói:
"Con có lòng là tốt rồi. Con không thích mùi đậu hũ, đừng lại nôn bữa sáng cũng chưa có ăn."
Lục Giai Ý lúc còn bé rất thích xay đậu hũ, sau này lớn rồi, bỗng nhiên không thích nữa. Hơn nữa còn ghét mùi đậu, nói ngửi thấy là đau đầu.
Cậu chưa từng phải kiếm sống, bàn tay rất mềm, đẩy cối xay một lúc tay liền đỏ lên, hơi rát. Nhưng mà cậu vẫn giúp Lâm Tú Anh xay hết đậu tương cho vào hũ gốm*, lúc này mới quay về phòng rửa mặt.
(hũ gốm nguyên văn là (ngõa ông), ngõa là đồ gốm sứ còn ông là ông cụ nên mình dịch đại thành hũ gốm, bạn nào biết nghĩa chính xác của từ này hãy cho mình biết nhé.
Cảm ơn nhiều!)
Rửa mặt xong là 5 rưỡi, cậu đeo cặp sách đi ra cửa. Lâm Tú Anh thấy cậu nhăn nhó sờ lần cái ô nửa này cũng không mở ra được, liền đi đến mở giúp:
"Ô cũng không biết mở a?"
Lục Giai Ý vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói:
"Thì ra là làm như vậy."
Cậu mở ô đi mấy bước, bỗng quay lại nói:
"Mẹ, ban ngày đừng lại ăn bánh trung thu nữa. Mẹ nấu cơm đi, nếu không thì mua một chút ăn cũng được."
Lâm Tú Anh sửng sốt, cười nói:
"Mẹ là thích ăn bánh trung thu, con đừng quản. Bản thân phải dùng đến đầu óc, trong trường nhất định phải ăn ngon. Tiền trong thẻ cơm không đủ thì nói với mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!