Thích Dương thực sự rất ít nói. Cậu phát hiện hắn không phải là không biết nói mà là không muốn nói. Nhưng bây giờ nói chuyện với cậu đã không giống như lúc ban đầu một chữ hai chữ mà đáp lời rồi.
"Cậu học thuộc nhiều quá," Hắn nói với Lục Giai Ý,
"Có một số kỳ thực sẽ không thi vào."
Lục Giai Ý nói:
"Phòng ngừa vạn nhất."
Trước đây cậu học tứ thi ngũ kinh đều là học thuộc lòng toàn bộ, bao gồm cả chú thích. Loại này chính là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*.
Cho nên lúc học lịch sử chính trị sinh học, cậu cũng áp dụng phương pháp đồng dạng, cố gắng học thuộc toàn bộ.
(ý nói dù là chuyện khó xảy ra đến mức nào thì vẫn có thể xảy ra)
Thích Dương cảm thấy Lục Giai Ý học hành thực sự khắc khổ.
Bà Thích cực kỳ vừa lòng, bà cảm thấy từ sau khi Lục Giai Ý đến nhà bọn họ, cháu bà cũng thay đổi rồi. Bình thường cuối tuần cũng không ra ngoài, ở trong phòng học bài với Lục Giai Ý, mà học một cái là học cả ngày trời. Thỉnh thoảng nghe thấy hai người ở trong phòng cười đùa.
Tuy bà không nghe thấy tiếng cháu mình cười nhưng Lục Giai Ý cười, chẳng lẽ cháu bà lại làm mặt lạnh?
Thanh niên mà, nên có bộ dạng của thanh niên chứ, cả ngày mặt đâm lê làm cái gì.
Nháy mắt kỳ thi tháng 11 đã lại đến, bà Thích nghe bọn họ nói chuyện thi tháng, thầm xoa tay chờ mong:
"Xem xem Thích Dương lần này thi được bao nhiêu điểm. Ở chung với Tiểu Lục lâu như vậy cũng nên có tiến bộ rồi chứ?"
Bà nói xong liền huých ông Thích một cái:
"Đang nói chuyện với ông đấy."
Ông Thích vuốt cằm, nhìn đăm đăm vào bàn cờ, nói:
"Đừng đánh gãy suy nghĩ của tôi."
Ông Thích gần đây hí khúc không nghe, cửa cũng không ra, cả ngày nằm đây nghiên cứu nước cờ.
Nhưng chẳng có tác dụng gì, thỉnh thoảng đánh một ván với Lục Giai Ý, ông vẫn thua.
Bỗng ông Thích đứng dậy, đi đến trước cửa phòng Thích Dương, đang định đẩy cửa đi vào bà Thích vội nhắc ông:
"Gõ cửa gõ cửa, đừng có quên chứ."
Thanh niên bây giờ không giống ngày xưa, tiến vào phòng chúng nó đều phải gõ cửa, cả cha mẹ cũng không ngoại lệ.
Ông Thích liền gõ cửa mấy cái, đẩy ra nói:
"Tiểu Lục, học mệt rồi đi? Đến đây đến đây, ra nghỉ ngơi một lúc, hai ông cháu mình làm ván cờ."
Lục Giai Ý liền tựa vào lưng ghế xoay người lại, Thích Dương nằm trên giường đọc sách, nhàn nhạt nói:
"Cho cậu ấy thêm mười phút, cậu ấy sắp học thuộc hết cả quyển sách rồi."
"Mười phút hả, đợi cháu đấy."
Ông Thích cười nói với Lục Giai Ý.
Đợi ông đóng cửa lại rồi, Lục Giai Ý nói với Thích Dương:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!