Giang Triều sửng sốt, vội đẩy xe tới hỏi:
"Cậu sao lại mang nó tới đây?"
Chu Dương Liễu mặt không biểu tình hỏi:
"Cậu không phải nói là có thân thích muốn nuôi chó sao, còn muốn nuôi không?"
"Cậu chịu cho người khác hả?"
Chu Dương Liễu gật đầu:
"Muốn nuôi thì cậu mang đi đi."
Cậu ta nói xong liền định đem Bé Ngoan đưa cho Giang Triều. Y sợ bẩn lùi về sau một bước, nói: Cậu đợi đã.
Y nói xong liền đem đồ trong giỏ xe cầm ra: Cho vào đây.
Chu Dương Liễu liền bỏ vào, Giang Triều thấy cậu ta mặt mày lạnh te, thối thối, đang định mở miệng trêu chọc hai câu lại thấy ống quần bị chó cắn rách của Chu Dương Liễu.
"Chân cậu làm sao vậy?"
"Thân thích kia của cậu sẽ đối xử tốt nó chứ?" Chu Dương Liễu hỏi.
Tớ sẽ tự mình nuôi. Giang Triều không bỏ qua:
"Tớ hỏi cậu đấy, chân cậu bị sao vậy?"
Bị chó cắn.
Hả? Giang Triều ngạc nhiên, Nó cắn á?
Không phải.
Đã bảo mà, con chó nhỏ tí làm sao lại hung dữ như vậy được: Thế chó nhà ai cắn?
Không biết.
"Cậu tiêm chưa? Cẩn thận không thì bị bệnh chó dại đấy."
"Đệt mợ, cắn ác thế này á?" Giang Triều nói xong còn khom lưng nhìn nhìn, vết thương đã được xử lý qua nhưng băng gạc còn thấm ít máu.
"Cậu vừa nói cậu nuôi à?"
Chu Dương Liễu nói:
"Vậy… vậy cậu có thể nuôi giúp tớ không, nếu ngày nào đó tớ có thể tự nuôi tớ liền đón nó về."
Giang Triều nói:
"Cho tớ thì cho tớ, còn nuôi hộ cái gì?"
Chu Dương Liễu không nói gì nữa, xoay người định đi. Chú chó nhỏ của cậu ta vẫn rất có nhân tính, ở trong giỏ xe thiếu chút nữa đứng thẳng lên.
Giang Triều sợ nó ngã lập tức đè xuống, đẩy xe đi theo sau Chu Dương Liễu:
"Sao bỗng dưng cậu lại tình nguyện đem chó cho người khác thế, không sợ nó sau này không nhận ra cậu nữa sao?"
Chu Dương Liễu vẫn không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!