Ngoan Ngoãn của Chu Dương Liễu vốn gọi là Bé Ngoan, tên là do mẹ cậu ta đặt.
Kỳ thực lúc ban đầu Chu Dương Liễu cũng không thích chú chó này, cậu cũng ghét cô em gái kém mình rất nhiều tuổi kia. Sinh ra làm gì, chỉ có chịu khổ mà thôi.
Thế nhưng sau này cậu dần dần yêu quý em gái, cũng thích Bé Ngoan. Trẻ con và chó nhỏ là tốt nhất, đơn thuần nhất, đáng yêu nhất.
Cậu ta vòng qua con hẻm kia, vừa đi đến đầu ngõ đã nghe thấy tiếng kêu của Bé Ngoan, còn mơ hồ nghe được tiếng cười của con trai. Cậu ta hoảng hồn lập tức chạy tới, lại thấy Giang Triều ngồi xổm trên đất, đang dùng bánh bao trong tay đùa với chó của cậu ta.
Bé Ngoan cả người đã sắp đứng lên nhưng vẫn không với tới. Giang Triều xấu xa cười cười.
Giang Triều! Chu Dương Liễu gọi.
Giang Triều lập tức quay đầu lại nhìn, giật mình làm rơi cả bánh bao trong tay xuống đất. Bé Ngoan lập tức ngoạm lấy, lủi vào trong gầm xe.
"Đệt mợ, cậu dọa chết tôi rồi, hô cái gì mà hô."
Giang Triều đứng dậy vỗ tay mấy cái, nói:
"Tôi không có bắt nạt chó của cậu đâu, không thấy ông đây hảo tâm hảo ý cho nó ăn đấy à?"
"Không cần, tớ ngày nào cũng cho nó ăn rồi."
"Haiz, Chu Dương Liễu, chó cắn Lã Động Tân* à?"
(ý nói làm việc tốt còn bị người đó oán trách)
Cậu mới là chó ấy. Chu Dương Liễu nói.
Giang Triều nhảy lên xe,
"Được, tôi không chấp nhặt với cậu. Vẫn là chó của cậu đáng yêu hơn, mạnh hơn cậu."
Chu Dương Liễu tức muốn hỏng.
Giang Triều cười hô hố cưỡi xe biến mất ở đầu ngõ. Chu Dương Liễu ngồi xổm xuống gọi Bé Ngoan ra, cẩn thận kiểm tra một vòng. Bé Ngoan rất khỏe mạnh, trong miệng còn có một miếng bánh bao chưa nuốt xuống.
Còn là nhân thịt.
Bánh hôm nay cậu ta mang đi là nhân rau hẹ, cậu ta cầm ra cho Bé Ngoan ăn. Bé Ngoan có lẽ là ăn no rồi, vậy mà rất không nể mặt.
Thời gian không còn sớm, Chu Dương Liễu đặt bánh bao sang một bên, mình thì từ trong ngõ đi ra. Lúc đi đến đầu ngõ thấy một con chó đen từ bên người cậu ta chạy qua.
Cậu ta còn bị dọa cho giật mình.
Đại hắc cẩu, còn lâu mới đáng yêu bằng Bé Ngoan.
Lại đi lên phía trước vài bước, bỗng nghe thấy tiếng kêu của Bé Ngoan, trong lòng hoảng hốt vội chạy trở lại liền thấy con chó lớn kia cả nửa người đã chui vào gầm xe. Bé Ngoan ở bên trong kêu liên tục, tiếng kêu rất thảm thương.
Dọa cho cậu ta phải gào to chạy đến, đạp con chó lớn kia một phát. Chó lớn hung hăng quay lại, nhào về phía cậu ta, Chu Dương Liễu sợ quá lùi về phía sau, dưới chân lảo đảo liền ngã ra đất. Con chó cắn phập vào chân cậu, sức lực cực kỳ lớn, trực tiếp kéo giật người cậu lại.
Chu Dương Liễu hoảng hốt gào lên vớ lấy cái gì đó từ trong đống rác đập tới. Con chó lớn kêu oẳng một tiếng quay người chạy mất.
Chu Dương Liễu vội bò dậy, nhặt một cục gạch bò dậy. Con chó lớn chạy đến đầu ngõ thì dừng lại. Chu Dương Liễu cầm gạch chạy xồ tới, trong lòng sợ nhưng khí thế thì không được phép thua.
Con chó kia quả nhiên bị dọa rụt vòi, chạy mất tăm. Cậu ta lúc này mới vứt gạch xuống đất chạy trở về xem Bé Ngoan.
Bé Ngoan từ trong gầm xe chui ra, lập tức nhào tới chân Chu Dương Liễu. Cậu ta vội vàng bế nó lên nhìn nhìn. Cũng may, trên người không có vết thương.
Con chó lớn kia chắc là do ngửi thấy mùi, chạy tới cướp đồ ăn của Bé Ngoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!