Chu đáo không phải một năng lực kiểu vô căn cứ mà làm được. Thích Dương có thể chu đáo như vậy, tự nhiên cũng không phải vô căn cứ quan tâm Lục Giai Ý, bản thân hắn chính là có năng lực này.
Bồi dưỡng cho hắn năng lực ấy chính là cô em gái cùng mẹ khác cha của hắn.
Văn Xương Đế Quân, chủ quản văn vận công danh, từ trước đến nay văn nhân coi trọng nhất là trước kỳ thi bái một bái, trước khi viết văn bái một bái, cực kỳ linh nghiệm.
Lục Giai Ý cảm thấy cậu bây giờ rất cần bái một bái.
"Vậy chúng ta đi xem đi." Lục Giai Ý nói,
"Tớ muốn bái lạy ngài."
Thích Dương dừng xe lại, nói:
"Cậu còn tin cái này sao?"
"Đương nhiên tin chứ, tớ năm đó chính là rất chăm chỉ bái Văn Xương Đế Quân, mới… mới mỗi lần đều thi tốt như thế."
Thích Dương liền vòng xe về hướng đó, chở cậu rời khỏi đường cái.
Từ đường quốc lộ đến Văn Xương Các, ở giữa có một đoạn đường đất. Nhưng hiển nhiên là đường đất đã sửa qua, rất rộng, rất bằng phẳng. Đợi hai người đến gần mới phát hiện mấy người đứng bên ngoài là thôn dân, đang ở trong rừng nhặt củi.
Văn Xương Các này xây không lớn lắm, nhưng nhìn kiến trúc bên ngoài lại cũng có niên đại rồi. Đằng trước là sân, sau khi bọn họ đi vào nhìn thấy bên trong cực kỳ yên tĩnh.
"Lần trước, trước khi thi đại học một ngày tớ từng đến một lần, rất nhiều học sinh lớp 12 đến bái lạy, rất náo nhiệt." Thích Dương nói.
Đây là tòa Văn Xương Các duy nhất ở quanh đây.
Văn Xương Các thờ đương nhiên là Văn Xương Đế Quân. Sau khi bọn họ tiến vào mới thấy bên trong có một ông cụ từ trong bước ra: Đến bái thần sao?
"Chúng cháu đến bái Đế Quân."
Lục Giai Ý nói.
"Đi vào đi, chính là chỗ này." Ông cụ nói rồi nhìn hai người một cái,
"Học sinh trường nào đây?"
"Trường cấp ba của huyện ạ." Lục Giai Ý nói.
Danh hiệu trường cấp ba của huyện ở cả Phú Xuyên đều kêu rất vang. Quả nhiên ông cụ vừa nghe lập tức cười híp mắt nói:
"Xa như vậy mà chạy tới đây quỳ bái, thành tâm như thế nhất định là cầu gì được nấy."
Lục Giai Ý cười, quỳ xuống đệm hương bồ.
Sau khi quỳ xuống vẻ mặt trang nghiêm, Thích Dương đứng bên cạnh, nhìn ngắm tượng Văn Xương Đế Quân, liền nghe thấy Lục Giai Ý lẩm bẩm:
"Cửu thiên đại đế, thân phi bạch y, nhật nguyệt chiếu diệu, kiền khôn oát tùy, hữu năng kính giả, thông minh như tư…"
Một lúc thật lâu, không ngừng làm hắn kinh ngạc, đến cả ông cụ kia cũng sững sờ. Đợi mãi sau đó Lục Giai Ý mới niệm xong, lạy vài cái, sau đó quỳ tại chỗ, chắp tay trước ngực, đại khái yên lặng như vậy mười phút.
Thích Dương không phải là chưa từng thấy cảnh bái thần phần, nhưng chưa từng thấy ai thành tâm như thế. Mười phút, đối với người đứng bên cạnh mà nói là cực kỳ dài.
Đợi đến khi Lục Giai Ý mở mắt ra, ông cụ đưa cho cậu một trang giấy, nói:
"Cháu dựa vào cái này mà niệm."
Lục Giai Ý nhìn một cái, bên trên viết cùng với cậu vừa bái Văn Xương Đế Quân niệm không giống nhau. Cậu nghĩ thời đại này biến đổi rồi, phỏng chừng lời lẽ niệm lúc bái Văn Xương Đế Quân cũng đã thay đổi. Nhập gia tùy tục, thêm vài lần cũng rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!