Chương 38: Hành trình về quê

Lục Gia Thôn ở tận cùng phía nam xã Chu Tập, đạp xe từ thị trấn đại khái phải đi khoảng hơn bốn mươi phút. Lúc bọn họ đến, sắc trời đã rất âm u rồi.

Có lẽ là vì trời lạnh lại không phải lúc mùa vụ, trong thôn ngoài thôn đều không có ai, thỉnh thoảng có một hai chú chó chạy qua, cũng không sủa, căn bản là không thèm để ý đến hai người.

Vào thôn chính là đường đất.

Lục Giai Ý từ trên xe nhảy xuống, cậu gặp một vấn đề nan giải.

Cậu không biết bà Lục sống ở đâu.

"Tớ không biết bà nội bây giờ ở chỗ nào." Cậu nói với Thích Dương.

Hắn ngẩn ra, cậu liền nói:

"…Tớ rất ít khi về đây."

Cậu định tìm người hỏi nhưng không biết người trong thôn nếu biết cậu đến cả nhà bà nội ở đâu cũng không nhớ, thì sẽ nghĩ thế nào nữa.

Đúng lúc đằng trước có hai ông cụ xách sọt đựng phân đi tới. Lục Giai Ý lập tức chạy tới. Còn chưa nói gì đã nở nụ cười tươi rói, nhìn hai ông cụ kia.

Không ngờ cậu còn chưa mở lời ông cụ đã mở to mắt nói trước:

"Đây không phải là Giai Giai sao, đã lâu không thấy cháu lại cao thêm rồi. Trở về thăm bà nội à?"

Lục Giai Ý vội gật đầu:

"Vâng ạ. Cái kia…cháu có thể hỏi ông một câu không, bà nội cháu ở…"

"Bà ấy không có nhà, đang ở nhờ nhà bác cả của cháu. Mới chuyển hai ngày trước, nhà bà ấy bị mưa dột, đang sửa đấy."

Vấn đề là, nhà bác cả ở đâu cậu cũng không biết.

Chỉ đành mặt dày hỏi tiếp. Đối phương dường như rất ngạc nhiên nói:

"Nhà nó lại không có chuyển mà, chính là đối diện nhà bà nội cháu đấy, ở cửa đông bắc thôn."

Ông nói rồi chỉ về một căn nhà ở phía xa.

Lục Giai Ý lần này nhìn thấy rồi, có một ngôi nhà nằm ở tận cùng bắc thôn, gần như đứng giữa đồng ruộng. Một ngôi nhà trơ trọi, bên trên còn có một người đang sửa nóc nhà.

Cháu cảm ơn ông.

Lục Giai Ý nói.

"Nhóc con, càng ngày càng đẹp trai." Ông cụ kia nói rồi lại nhìn sang Thích Dương bên cạnh,

"Còn thằng này, lớn lên cao thế."

Thanh niên cao như vậy cũng thật hiếm thấy.

Lục Giai Ý liền cùng Thích Dương đi tiếp. Đường trong thôn đều là đường đất. Mấy ngày trước trời mưa, đường đều bị phá hư rồi, rất nhiều chỗ đều là bùn nhão. Cậu còn đỡ, Thích Dương đeo giày thể thao trắng đều đen sì.

Thích Dương lại thích sạch sẽ, có điểm khiết phích*.

(yêu sạch sẽ đến mức không một vết bẩn một hạt bụi, mặt khác cũng cực kỳ ghét những thứ hôi hám bẩn thỉu)

Cậu thấy rất ngại.

Lục Giai Ý còn chưa đi đến nhà bà nội, liền thấy bà Lục đang ôm một đứa bé ở bên đường chơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!