Chương 34: Ai chu đáo hơn ai

Chiều chủ nhật học sinh Nhất Trung liền trở lại trường. Buổi chiều mưa đã ngừng nhưng trên đường còn nước đọng. Xe ba bánh xếp thành một hàng dài. Chu Dương Liễu xuyên qua dòng xe, nhìn thấy một bà cụ vác bao, một bao phân hóa học to đùng.

Bà cụ này xem chừng rất nghèo khổ, cậu ta liền vội vàng chạy tới nói:

"Bà ơi, để cháu giúp bà."

Bà cụ nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, cười nói: Không cần đâu.

Chu Dương Liễu không nói gì, chỉ đem bao trong tay bà cầm lấy. Lúc cầm vào tay cậu ta ngẩn ra, thế mà không có nặng như cậu ta nghĩ.

"Bên trong là chăn bông."

Bà cụ cười híp mắt nói.

Chu Dương Liễu vẫn giúp bà vác túi qua bên kia vũng nước, đặt xuống cổng trường học. Bà cụ nói:

"Bạn học, cháu có biết Lục Giai Ý trường cháu không, là ở lớp nào vậy?"

Chu Dương Liễu sửng sốt, bà cụ kia liền cười nói: Bà là bà nội nó.

"Bà tìm cậu ấy à, bà không biết cậu ấy ở lớp nào sao?"

"Bà chỉ biết lúc nó học lớp mười là ban nhị, bây giờ không phải lên lớp mười một rồi sao. Bà thật không biết nó được phân vào lớp nào. Cháu có thể giúp bà hỏi thăm một chút không, cháu trai bà thành tích rất tốt, nhất định là rất nhiều người biết nó.

Nó thường xuyên tham gia đọc diễn văn ở trong đại hội, luôn thi đứng nhất đó!

"Bà Lục nói đến những cái này còn rất tự hào. Chu Dương Liễu nói:"Cậu ấy bây giờ cùng lớp cháu, bà đi cùng cháu đi."

Cậu ta nói xong liền giúp bà Lục xách bao tiếp tục đi vào trong trường. Cổng trường người nhiều, phần lớn là đến đưa đón học sinh. Nam nữ già trẻ đều có, bảo vệ phải chạy đến bên đường chỉ huy dòng xe, hò hét loạn cào cào. Chu Dương Liễu sợ bà cụ bị người ta chen lấn, còn dùng tay bảo vệ bà.

Kết quả đến lớp nhìn một cái, Lục Giai Ý còn chưa đến trường.

"Cậu ấy chắc sắp đến rồi, bà ở đây đợi một lúc vậy."

"Như vậy không được, bà ngồi xe của thôn đến, người ta còn ở bên ngoài đợi bà đấy. Như vậy đi, cháu trai, cháu giúp bà đưa cho nó vậy. Cứ nói là chăn bông làm từ bông năm nay, cho nó đem về nhà đắp, mềm lắm."

Bà Lục nói xong liền định đi, Chu Dương Liễu ôm bao phân hóa học, có chút xấu hổ liền để lên bàn Lục Giai Ý. Đang định đi về đằng trước lớp lại thấy Lục Giai Ý và Thích Dương đi vào.

Cậu ta vội đi ra nói:

"Lục Giai Ý, bà nội cậu đưa đồ cho cậu, vừa đi rồi."

Lục Giai Ý ngẩn ra, hỏi: Vừa đi?

Chu Dương Liễu vốn không muốn để ý đến Lục Giai Ý nhưng nghĩ đến dáng vẻ tóc hoa râm của bà Lục quả là có chút thương cảm, liền nói:

"Chưa được mấy phút, cậu mau chạy ra cổng trường tìm xem. Có lẽ là chưa đi xa đâu."

Lục Giai Ý liền mau chóng đi ra cổng trường tìm.

Tuy cổng lớn nhiều người nhưng muốn tìm một bà cụ tóc hoa râm thì vẫn rất dễ. Cậu liền ở cạnh vũng nước trước cổng nhìn thấy bà nội xách ống quần, nâng cái chân bó lên đang định bước qua.

Bà Lục chính là một bà cụ chân bó.

Bà nội! Lục Giai Ý hô lên một tiếng.

Bà Lục không nghe thấy. Cậu vội xuyên qua đám người chạy tới, kéo cánh tay bà một cái bà mới nhìn thấy cậu.

Bà Lục rất ngạc nhiên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!