Chương 30: Tiếp xúc thân mật

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, Thích Dương lập tức bóp tắt thuốc trong tay, đem gạt tàn giấu xuống gầm giường.

Bà Thích bưng vào một đĩa hoa quả, nói:

"Ăn chút trái cây đi."

"Để đấy đi, bà cứ kệ bọn cháu, bọn cháu muốn ăn gì sẽ tự đi lấy." Thích Dương nói.

Ngữ khí không mặn không nhạt. Lục Giai Ý lại rất khéo léo nói: Cảm ơn bà.

"Đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Hai đứa cứ chơi đi, có chuyện gì gọi bà một tiếng."

Bà Thích nói rồi lại nhìn Lục Giai Ý, ai nha, thật là vô cùng vừa lòng với bạn cùng bàn này của Thích Dương!

Bà từng gặp không ít trẻ con, Lục Giai Ý bất kể là nói năng, cử chỉ hay tướng mạo cũng hoàn toàn là kiệt xuất trong đám trẻ, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng. Giọng điệu làm người ta thấy thoải mái, tướng mạo càng khiến người ta thoải mái.

Bà cười híp mắt từ trên người Lục Giai Ý dời qua nhìn tới Thích Dương bên này, thấy hắn mặt vô biểu tình nhìn lại mình.

"Bà đi đây, bà đi đây."

Bà cụ cười đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn nói một câu:

"Hút ít thôi, toàn là mùi thuốc lá. Đừng có làm người ta nghẹt thở. Tưởng là ai cũng nghiện thuốc như mày đấy."

Nói xong cửa phòng liền đóng lại.

Lục Giai Ý cảm thấy Thích Dương đối với ông bà mình rất lạnh nhạt, nhưng mà điều này cũng chứng minh không phải hắn ở bên ngoài mới làm mặt thối mà tính cách hắn chính là như vậy.

"Ông bà cậu thật tốt."

Cậu nói.

Thích Dương nói: Hay cằn nhằn lắm.

"Người già đều như vậy, tớ cảm thấy rất tốt."

Lúc còn là Phương Thanh Diệm, trong nhà chỉ có một người thân là mẹ nuôi Phùng Thị, anh chị em họ ngược lại là không ít nhưng đều không thân. Ông bà cậu và bác cả sống ở nơi khác, mỗi năm gặp một lần cũng khó, huống hồ cậu là con nuôi, hai bên không thân cận.

Thế giới này cậu lại có bà nội, nhưng nhìn tình hình ngày hôm đó, phỏng chừng sau này cũng rất khó qua lại.

Cậu liền nghĩ đến bà Lục, hỏi Thích Dương:

"Cậu ngày mai có rảnh không?"

Thích Dương hỏi: Cậu muốn làm gì?

"Cậu nếu rảnh thì đạp xe chở tớ đến nhà bà nội, bà ở Lục Gia Thôn."

Xã nào?

Cái này Lục Giai Ý thật không biết, cậu chỉ biết là Lục Gia Thôn.

Thích Dương liền dùng di động tra một chút, nói:

"Xã Chu Tập, cũng không xa."

Hắn nói liền đứng dậy nói với Lục Giai Ý:

"Bây giờ đi luôn đi, đang không có chuyện gì làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!